Lúc Tô Tiểu Đường tắm xong đi ra, Phương Cảnh Thâm đang cầm cuốn sách ngồi dựa vào đầu giường.
Mặc dù vô cùng cố gắng để bản thân có thể bình tĩnh một chút, nhưng ánh mắt né tránh vẫn bán đứng sự hồi hộp của cô.
"Lại đây."
Tô Tiểu Đường ngoan ngoãn đi sang.
Phương Cảnh Thâm cầm máy sấy tóc cho cô.
Tô Tiểu Đường làm sao có thể để nam thần làm chuyện này cho mình, vội vàng nói: "Để tự em làm được rồi..." Âm thanh lại bị tiếng gió vù vù át đi.
Trong phòng ngủ yên lặng, chỉ có tiếng máy sấy, còn có ngón tay của anh nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô.
"Cám ơn."
Đầu ngón tay Phương Cảnh Thâm cuốn lấy một lọn tóc rối của cô, nhẹ giọng nói: "Đã dài đến thắt lưng rồi."
"Vâng..." Dù sao cũng đã nuôi 5-6 năm.
"Cho nên, khi nào em mới gả cho anh đây?" Phương Cảnh Thâm hỏi.
Khi nào tóc dài tới thắt lưng, anh sẽ lấy em....Gần đây quả thực rất thịnhhành câu nói này, nhưng câu nói này có vẻ không hợp với lời anh hay nói?
Từ sau lần cầu hôn trước, cứ cách năm ba hôm Phương Cảnh Thâm lại nhắc lại vấn đề này một lần.
Mắt Tô Tiểu Đường tối sầm lại rồi vụt biến mất, "Anh nói sẽ chờ em."
Không thể nào trong thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời gặp được anh, lại cố gắng trong thời gian trẻ trung nhất gả cho anh. Trừ chuyện đó ra, còncó một vấn đề khó giải quyết...
Phương Cảnh Thâm nhìn cô chăm chú: "Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-cun/2246342/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.