Về tới nhà, Hứa Tri Lục lên tiếng gọi dì Lưu. Dì Lưu nhìn cô: "Tiểu thư không bị mắc mưa chứ?"
"Không ạ"
Hứa Tri Lục cong cong môi, vươn tay ôm lấy cánh tay dì Lục, nhẹ nhàng nói: "Dì Lưu, thật nhớ dì quá đi."
Dì Lưu ngơ ra, dở khóc dở cười vỗ đầu cô: "Sao thế, bị bạn học bắt nạt hả?"
Hứa Tri Lục lắc đầu "Không có, cháu chính là nhớ cơm dì Lưu làm."
Buổi sáng khi vừa tỉnh lại, cô vẫn còn đang sốc liền cứ như vậy đến trường, chưa nói được gì với họ. Dì Lưu nhìn cô từ bé lớn lên, thời gian bồi bên Hứa Tri Lục còn nhiều hơn cả mẹ cô.
Đời trước dì Lưu cũng khuyên cô rất nhiều lần không nên vì Thẩm Tư Diên mà thay đổi bản thân. Dì Lưu cũng không ghét Thẩm Tư Diên, cũng đối với hắn là có hảo cảm, nhưng dì không rõ quan niệm yêu đương của Hứa Tri Lục lúc ấy.
Dì ấy là người đứng ngoài quan sát, tất nhiên hiểu rõ hơn một chút. Hứa Tri Lục nghĩ, nếu như bản thân sớm nghe lời dì thì đã không xảy ra hậu quả kia rồi.
Dì lưu nghe lời cô nói, liền mỉm cười "được rồi, giờ dì đi làm cơm cho cháu, bố mẹ cháu...." Dì hơi dừng lại, thấp giọng nói: "bố mẹ đưa em gái cháu đi xem biểu diễn rồi"
Hứa Tri Lục thoáng ngơ ngẩn, rèm mi khẽ run: "vâng, cháu biết rồi"
Trong phòng tĩnh lặng, Hứa Tri Lục đeo túi lên lầu. Cô đặt túi lên bàn, ngẩng đầu nhìn mưa đã ngừng ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên. Nhớ lại biểu cảm lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bi-toi-da-dien-cuong-theo-duoi-toi/157921/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.