Nghe được lời này, Lộ Cảnh Minh đi vào thang máy cười như không cười liếc mắt nhìn trưởng phòng thư ký một cái. Giọng nói nhiễm ý cười, từ tính khàn khàn. “Tôi về nhà nấu cơm cho mèo, cậu cũng đi theo?” “À ——” Trưởng thư ký hơi trừng mắt, trơ mắt nhìn thang máy khép lại trước mắt anh ta. “Anh Khiêm, em nên làm gì bây giờ!” Đúng lúc này, Imie lau nước mắt bước nhanh tới chỗ trưởng thư ký Ninh Khiêm, trong giọng nói mang theo nức nở, hoảng loạn và luống cuống. “Hả? Sao vậy Imie? Ai chọc hoa khôi của phòng thư ký chúng ta tức giận thế này?” Đối với mỹ nữ, Ninh Khiêm vẫn nguyện ý bao dung nhiều hơn một ít. Vả lại có thể tiến vào Lộ thị, không một ai là bao cỏ. “Còn không phải boss, boss nói ngày mai em không cần tới làm nữa! Huhuhu, anh Khiêm anh giúp em đi, em vất vả lắm mới nhận được công việc này, em…” “Hả? Ý của em là boss đuổi việc em?” Ninh Khiêm dần thu lại ý cười, cười như không cười hỏi. “Em chỉ quên gõ cửa mà thôi… Không phải đều nói tính tình boss rất tốt sao, nhưng tại sao…” “Ha…” Ninh Khiêm cắt ngang lời Imie, nói: “Nếu boss đã nói như vậy, Imie này, tuy rằng anh cũng rất thông cảm với em, nhưng Lộ thị nhất định không có chỗ cho em nữa.” Ý cười của anh ta ôn hòa, chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát hiện đáy mắt anh ta lạnh băng. “Anh Khiêm ——” “Thuận tiện nhắc nhở em một câu, boss ghét nhất loại người có ý đồ xấu, đặc biệt là phụ nữ!” … Khi chuông cửa vang lên, Tô Yên đang chuẩn bị ăn cơm hộp. Tiểu Hắc ngồi xổm trên bàn, như hổ rình mồi nhìn hộp cơm của cô. Tô Yên chỉ có thể bê bát đi mở cửa vì đề phòng nó ăn vụng, người giờ này còn gõ cửa nhà cô, không thể nghi ngờ chỉ có vị Lộ tiên sinh đối diện kia. Quả nhiên —— Nhìn màn hình theo dõi, thấy người đàn ông mặc một thân tây trang cắt may khéo léo yên tĩnh đứng ngoài cửa. Thứ duy nhất không phù hợp với thân phận của anh là hai túi lớn các loại nguyên liệu nấu ăn. Người này, buổi tối rất thích đi siêu thị tiện lợi 24 giờ mua sắm nguyên liệu nấu ăn sao? “Anh Lộ, chào buổi tối.” Tô Yên mở cửa, chủ động lùi sang một bên, nghĩ đến cục bột trắng kia, cô không khỏi cong mắt, nghiêng đầu hỏi: “Anh Lộ tới đón Tiểu Hắc sao? Nó ở kia —— hả?” Chỉ là vừa quay đầu lại, còn mèo vừa rồi còn ngồi xổm trên bàn đã không thấy bóng dáng. Tô Yên đưa lưng về phía phòng khách, không nhìn thấy, nhưng Lộ Cảnh Minh lại thấy rõ ràng. Lúc thấy bóng dáng anh xuất hiện, lông trên người con mèo kiêu ngạo kia dựng hết cả lên, đôi mắt trợn tròn, ngay sau đó vèo một cái, nhảy vào phòng ngủ của Tô Yên. Đôi mắt anh trầm xuống, nhịn không được nhéo giữa mày. Còn mèo này chắc chắn vẫn là con mèo anh nuôi hai năm kia chứ? “Rõ ràng vừa rồi nó còn ở ——” Tô Yên nâng hộp cơm, cong eo tìm tới tìm lui, bộ dạng thoạt nhìn có chút buồn cười. Vẻ mặt cô rất vô tội, sợ đối phương nghi ngờ cô cố tình giấu mèo đi. Rốt cuộc giống mèo Ragdoll cũng được xưng là nhân dân tệ biết đi. “Không sao,” Lộ Cảnh Minh giật khóe môi, nghiêm trang phổ cập khoa học cho Tô Yên: “Còn nữa, tôi không phải ba nó, tôi cũng không sinh ra loại bạch nhãn lang này.” Tô Yên mờ mịt ngước mắt, một đôi mắt to tản ra ánh sáng màu hổ phách. “…” Cho nên, đây là ghen tị sao? Đối diện đôi mắt ngu ngơ của cô gái, Lộ Cảnh Minh thấy trên người cô còn chưa kịp đổi áo thun, đúng là bộ mặc ban ngày khi phát sóng trực tiếp. Quay xe tới đột nhiên không kịp đề phòng, ít nhất Tô Yên còn chưa ý thức được. “Cô lại ăn cái này?” Lộ Cảnh Minh đánh giá cô một cái, đột nhiên nhíu mày, hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]