Chương trước
Chương sau
"Nhị điện hạ ——" Sắc mặt Lưu công công lập tức trắng bệch.
Tuần Cửu liếc nhìn hắn ta cảnh cáo, tức khắc khiến hắn ta quỳ xuống, thành thật không dám hé răng nửa lời.
Yến Phong Miên híp mắt, nở một nụ cười.
Bỗng nghe thấy tiếng nói: "Tô tướng quân, Tô phu nhân, mời ——"
Tô Triệt cùng Từ thị liếc nhìn nhau, tự nhiên có các cung nữ tiến tới chiếu cố bọn họ.
Tô Triệt là người quật cường, ngay cả chân đã bị chặt đứt nhưng cũng không muốn ngồi trên xe lăn như người tàn phế. Ông sai người làm một chiếc gậy chống, tự mình đi lại.
Từ thị và Tô Gia Hòa đi vào theo ông.
Tô Yên thì đẩy Yến Phong Miên, nhân lúc người khác không chú ý, duỗi tay nhéo nhéo vành tai hắn.
Khẽ thì thầm: "Yến Phong Miên, ta rất thích chàng ~"
Lông mi dài của Yến Phong Miên run lên, hắn khẽ mím đôi môi mỏng.
Bất đắc dĩ: "Đừng nói bậy."
"Chính là siêu thích ~"
Tô Yên ở phía sau, nhìn thấy cổ hắn càng ngày càng đỏ, cố tình dùng giọng nói quyến rũ hỏi: "Chẳng lẽ Nhị điện hạ không thích ta sao? Nhưng ta lại rất thích Nhị điện hạ đó, là nhất kiến chung tình, ta chưa từng thích ai đến như vậy đó ~"
"Khụ ——"
Tuần Cửu vội vàng che miệng lại, quay người đi.
Khuôn mặt nhạt nhẽo hơi vặn vẹo, nữ nhân này!
Thật không biết xấu hổ!!
Vậy mà nàng dám đùa giỡn Nhị điện hạ!!
Động tác vê hạt bồ đề của hắn càng lúc càng nhanh, ở trong lòng mặc niệm thầm đọc kinh thiền.
Nhưng trong lòng không những không bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng loạn.
Hắn khẽ thở dài nói: "Nhưng ta là người tàn phế, cuộc đời này cũng không có ý định cưới vợ."
Trái tim Tô Yên run lên, ngay sau đó nở một nụ cười thật tươi, sắc mặt càng rực rỡ.
"Vậy thì ta cũng vẫn thích ~ Nếu chàng không muốn cưới vợ, vậy ta cưới chàng thì sao?"
Nàng tiêu sái cười to.
Ở trong đầu nhanh chóng phác họa ra bộ dạng Yến Phong Miên khi mặc hỷ phục màu đỏ, đầu đội kim quan.
Đai lưng có thể phác họa ra vòng eo thon gầy của hắn, màu đỏ sẽ tôn lên làn da hắn càng trắng hơn.
Ngọc ngà như mỡ dê, lông mày như núi xa, mắt đầy sao. Khuôn mặt như họa không cần trang điểm đã đáng kinh ngạc đến sững sờ.
"Khụ, ngươi, sao ngươi có thể ——"
Yến Phong Miên sợ đến mức ho sặc sụa vì lời nói của nàng, làn da tái nhợt bị sặc đỏ bừng.
Sao nàng có thể nói ra lời như vậy?
"Thế nào? Có muốn suy xét hay không?"
Tô Yên cười to, nửa thật nửa đùa hỏi.
Yến Phong Miên mấp máy môi, biết mình không nói lại nàng, rầu rĩ mím môi lại.
Để lại Tuần Cửu, một bộ dạng nghi ngờ nhân sinh.
...
Trong yến hội.
Hoàng Thượng vì tỏ vẻ biết ơn đối với Tô gia, trực tiếp để Tô Triệt ngồi bên cạnh ông, còn ngồi bên phải chính là Yến Phong Miên.
Là nhi tử được hoàng thượng sủng ái, Yến Phong Miên chính là người duy nhất trong tất cả các hoàng tử.
Vốn dĩ ngồi bên cạnh hoàng thượng, ít nhất cũng phải có một chỗ cho Dung phi. Nhưng lúc này, bà ta đang ngồi giữa đám phi tần, nhìn người ngồi hai bên vua Nhân Cảnh, oán hận cắn môi dưới.
Nàng ta vẫn không biết ở biệt viện Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Lưu công công vẫn còn đang quỳ ở cửa, Yến Phong Miên không mở miệng, ông ta cũng không dám lười biếng.
Sau ba tuần rượu, cuối cùng cũng đến đặc sắc của yến hội.
Vua Nhân Cảnh cười bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn Tô Triệt nói: "Tử Minh à, trẫm xin lỗi vì đã không giúp được gì cho Tô gia các ngươi!"
Trong nụ cười của ông có chút cô đơn.
Tô Triệt thụ sủng nhược kinh, vội khoanh tay khom lưng, nếu không phải vì không tiện hoạt động, e là ông sẽ trực tiếp quỳ xuống.
"Có thể bảo hộ Đại Yến, tận trung vì Hoàng Thượng, đây chính là vinh hạnh của thần!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.