"Yên Yên~em rất nhớ chị~"
Giọng nói thuộc về thiếu nữ, mềm mại như bông, ngọt ngào như mật đường, lúc nhõng nhẽo âm cuối cũng được kéo dài.
Có thể ngọt đến mức trái tim tan chảy.
"Chị cũng rất nhớ em."
Tô Yên cười tủm tỉm ôm Tạ Anh, vươn tay sờ phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi, "Sao em lại đến đây? Kết quả thi có tốt không?"
"Nội dung thi lần này làm sao làm khó em được~em chính là thiên tài nha!" Đôi mắt to lóng lánh của Tạ Anh chuyển động nhanh như chớp, dựa trên người Tô Yên không muốn đứng lên.
Ưm, trên người Yên Yên thật mềm mại thơm ngát~
Tạ Phỉ không nhịn được mà nhíu mày lại, nhìn em gái ruột của mình đang dính chặt trên người Tô Yên không muốn buông ra.
Anh tiến lại giơ tay ra kéo Tạ Anh còn đang dính trong ngực của Tô Yên.
Giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không thấy nóng sao?"
Tạ Anh hồn nhiên không cảm nhận được tâm tư nhỏ của anh ruột nhà mình, thè lưỡi nghịch ngợm, "Nóng muốn chết~cho nên em muốn Yên Yên mời em đi ăn kem!"
Tô Yên cưng chiều gật đầu: "Được, em muốn ăn gì chị đều mua cho em."
Vương Mẫn vẫn còn ngây ngốc với tình huống bỗng nhiên xảy ra hiện tại.
Từ khi nào A Yên lại có mối quan hệ thân thiết với em gái Tạ Phỉ như vậy? Chị thật sự không hiểu gì cả.
Tạ Phỉ bất đắc dĩ đỡ trán.
Nhìn bộ dáng mất mặt của em gái nhà mình, nhà anh đối xử tệ bạc với nó lắm sao?
Sao mà người nào cũng thích bám dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1081948/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.