Chương trước
Chương sau
"Yên Yên~em rất nhớ chị~"
Giọng nói thuộc về thiếu nữ, mềm mại như bông, ngọt ngào như mật đường, lúc nhõng nhẽo âm cuối cũng được kéo dài.
Có thể ngọt đến mức trái tim tan chảy.
"Chị cũng rất nhớ em."
Tô Yên cười tủm tỉm ôm Tạ Anh, vươn tay sờ phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi, "Sao em lại đến đây? Kết quả thi có tốt không?"
"Nội dung thi lần này làm sao làm khó em được~em chính là thiên tài nha!" Đôi mắt to lóng lánh của Tạ Anh chuyển động nhanh như chớp, dựa trên người Tô Yên không muốn đứng lên.
Ưm, trên người Yên Yên thật mềm mại thơm ngát~
Tạ Phỉ không nhịn được mà nhíu mày lại, nhìn em gái ruột của mình đang dính chặt trên người Tô Yên không muốn buông ra.
Anh tiến lại giơ tay ra kéo Tạ Anh còn đang dính trong ngực của Tô Yên.
Giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không thấy nóng sao?"
Tạ Anh hồn nhiên không cảm nhận được tâm tư nhỏ của anh ruột nhà mình, thè lưỡi nghịch ngợm, "Nóng muốn chết~cho nên em muốn Yên Yên mời em đi ăn kem!"
Tô Yên cưng chiều gật đầu: "Được, em muốn ăn gì chị đều mua cho em."
Vương Mẫn vẫn còn ngây ngốc với tình huống bỗng nhiên xảy ra hiện tại.
Từ khi nào A Yên lại có mối quan hệ thân thiết với em gái Tạ Phỉ như vậy? Chị thật sự không hiểu gì cả.
Tạ Phỉ bất đắc dĩ đỡ trán.
Nhìn bộ dáng mất mặt của em gái nhà mình, nhà anh đối xử tệ bạc với nó lắm sao?
Sao mà người nào cũng thích bám dính vào cô gái nhỏ này như vậy chứ?
Hà Nguyên Tịch là một, Tạ Anh là hai.
Cố tình tính cách Tô Yên lại dịu dàng, cơ bản là người đối xử tốt với cô thì cô đều sẽ dịu dàng đối tốt lại với người đó --
Tạ Phỉ thở dài một hơi, ánh mắt ủ dột.
"Em đừng chiều con bé như vậy." Anh thấp giọng bất đắc dĩ nói với Tô Yên.
Nghe được lời anh, Tô Yên cùng Tạ Anh nhìn nhau, hai người đồng thời cong mắt cười rộ lên, "Không sao, A Anh giống như em gái của tôi vậy, tôi thích cưng chiều cô ấy."
"Hì hì~anh nghe thấy chưa!" Tạ Anh trừng mắt nhìn anh trai nhà mình, kéo cánh tay Tô Yên.
Đầu lưỡi của Tạ Phỉ cạ cạ hàm trên, nở nụ cười sâu xa.
Em gái sao?
* * *
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ của Tạ Anh, rốt cuộc Vương Mẫn cũng cho phép Tô Yên đi ăn cơm với bọn Tạ Phỉ.
Tóm lại --
Có đứa nhỏ ở đây, hẳn là Tạ Phỉ sẽ không làm gì A Yên nhà chị đâu nhỉ?
Đáng tiếc nếu như Vương Mẫn có khả năng dự đoán tương lai thì cho dù nói gì cũng tuyệt đối không đồng ý.
Cái gì mà không làm gì?
Làm sao mà được!
Tạ Phỉ thực sự cũng không nói dối, tất cả nhân viên của đoàn phim đều tới.
Cả chỗ ăn cơm đều trở nên đông đúc, thân làm diễn viên chính thì bọn họ được ăn cơm riêng ở một phòng.
Vương Sùng đã uống ba đợt rượu.
Tạ Phỉ cũng nhấp môi, gương mặt thanh lãnh cứ như đã rửa qua một lớp nước, càng thêm lạnh lùng xa cách. Trên vành môi mỏng vương một ít nước nhàn nhạt, khiến cho người ta không tự chủ được muốn hôn lên.
Bộ phim tiến hành rất nhanh, giờ chỉ còn một vài cảnh nữa là có thể kết thúc đóng máy rồi.
Vốn dĩ đã định thời gian đóng máy là một tháng, nhưng bởi vì Tô Yên và Tạ Phỉ phối hợp diễn quá tốt, đa số cảnh quay đều có thể quay xong trong một lần, dẫn đến hiệu suất của đoàn phim được nâng cao không ít.
Cảnh diễn của Hà Nguyên Tịch cũng đã kết thúc, đêm nay cũng coi như là để tạm biệt cậu.
Cậu ôm cánh tay Tô Yên, đôi mắt ủy khuất ửng hồng.
"Chị Tô à, về sau em có thể diễn chung với chị một bộ phim không? Bộ phim chỉ có hai chúng ta mà thôi?"
Khóe môi Tô Yên vừa cong lên, bất đắc dĩ mà nhấc mí mắt.
Bộ phim chỉ có hai người?
Tạ Phỉ lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng nâng mắt lên, không tiếng động nhìn chằm chằm Hà Nguyên Tịch.
Vương Sùng uống rượu đến mơ mơ màng màng, nghe được câu nói như thế liền quăng một cái tát vào sau ót Hà Nguyên Tịch.
"Huhu, chú à, sao chú đánh con!"
Hà Nguyên Tịch đã uống rượu đến choáng váng.
Cậu che lại ót phía sau, oan ức dựa vào người Tô Yên, ăn vạ nói: "Chị Tô, chị xem đi, bọn họ đều ăn hiếp em!"
Tô Yên tức giận gõ đầu cậu ta, "Em uống say rồi, để chị gọi người đưa em về nghỉ ngơi."
"Không cần!"
Cậu thiếu niên đã uống say, đôi mắt lấp lánh ánh nước, gương mặt ửng hồng lên.
Cậu mê man nhìn chăm chú vào Tô Yên, không chờ mọi người phản ứng kịp thì nháy mắt đã nhào tới hôn lên gò má trắng hồng của Tô Yên.
Cái hôn nhanh chóng tựa như chuồn chuồn lướt nước, cực kỳ mau lẹ.
Tô Yên: "..."
Tạ Anh: "Oa!"
Hà Nguyên Tịch rõ ràng cũng biết mình đã làm chuyện xấu, cậu hôn xong lại cúi đầu ngượng ngùng.
Lẩm bẩm nói: "Chị Tô à, em rất thích chị.."
Sau đó cậu "bịch" tự ngã đầu xuống bàn, ngủ như chết.
Đối với chuyện vừa xảy ra, Tô Yên giật mình ngẩn ra một lát lại nhoẻn miệng cười.
Hình như cô mới vừa bị ăn đậu hũ thì phải?
Tạ Phỉ hoảng hốt một chút.
Anh nhìn lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt nhỏ kia, đôi mắt lấp lánh nước đang cong thành hình trăng non, đáy mắt cứ như chất chứa hàng vạn vì sao lấp lánh.
Vốn dĩ thân thể vẫn lười biếng thả lỏng, trong phút chốc đột nhiên căng thẳng.
Không thể phủ nhận, anh đang ghen --
* * *
Qua ba lượt mời rượu thì không ít người sôi nổi đứng dậy rời đi.
Tô Yên rửa tay trong toilet, hứng một ít nước nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt như đang phát nóng của mình.
Thở ra một hơi, đi ra khỏi toilet.
"..."
Trước mắt tối loạn, vòng eo bị một bàn tay to kiềm chế, một người đàn ông ép cô vào vách tường ngoài hành lang.
Cô có một vũ khí trí mạng đó là sự xinh đẹp diễm lệ, khi cười rộ lên thì là vẻ đẹp dịu dàng, cứ như ánh sáng đều tập trung hết lên người cô, làm cho ánh mắt người khác không tự chủ được mà dán vào, không tự giác mà ngừng thở.
Nhưng mà cố tình cô lại không biết mình rất xinh đẹp.
Hấp dẫn một người lại một người.
Cầm mỹ hành hung --
Trong mắt giống như có tia u ám không thể xua tan được, có thứ gì đó nóng bỏng, đáy lòng không ngừng lên men.
Tạ Phỉ nghe thấy giọng nói của mình khàn đi.
"Tô Yên."
Cô gái nhỏ nhấc mí mắt, theo bản năng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt Tạ Phỉ đen tối, lông mi hạ nhẹ xuống.
"Nơi này của tôi rất khó chịu, em có thể cho tôi biết tại sao lại như thế không?"
Ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ấn nhẹ lên vị trí trái tim mình.
Giọng nói nặng nề nguy hiểm.
"Hà Nguyên Tịch hôn em."
Anh cứ một câu lại tiếp nối một câu khác, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chất chứa trong đó là muôn vàn sóng ngầm kích động.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi ghen ghét một người."
"Nếu em không thích thì có thể đẩy tôi ra."
Khoảng cách của hai người trong nháy mắt thu ngắn lại dần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.