Đồng tử anh co lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh dày đặc. Nhanh chóng bước tới. “Chát ——” Ngay giây tiếp theo, âm thanh thanh thúy vang lên. Tô Yên bị đánh đến nghiêng đầu, cô liếm khóe môi bị răng đập vào tràn ngập mùi máu. Cười như không cười cong môi. “Trời ạ ——” “Ôn Ngọc cô đang làm gì?” Vương Sùng chưa rời đi, vừa mới đi xem ông bạn cũ ở đoàn phim bên cạnh, mới trở về liền nhìn thấy một đám người vây quanh Ôn Ngọc với Tô Yên. Mà cái tát kia của Ôn Ngọc, khó khăn lắm mới hạ xuống. “Không sao chứ?” Đầu lưỡi của Tô Yên xẹt qua khóe môi, cằm đột nhiên bị nâng lên. Đầu ngón tay Tạ Phỉ nóng bỏng, bởi vì dựa gần, hơi thở mát lạnh tỏa ra trên người anh bao phủ sang. “Có đau không?” Ngay cả Tạ Phỉ cũng không chú ý tới, ngữ khí của mình lại mang theo đau lòng. Anh rũ mắt, cẩn thận nhìn sườn mặt nhanh chóng sưng lên của Tô Yên, phía trên hiện rõ dấu năm ngón tay. “Tôi…” Ôn Ngọc lấy lại tinh thần tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi. Cô ta nhìn xung quanh, không biết khi nào đã có người chen qua, phải đến mười mấy người. “Không phải… Tôi không cố ý…” Ôn Ngọc hoảng loạn xua tay, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau. Đặng Văn cúi đầu, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống đất. Lần này xong rồi, dù có muốn giấu, cũng không giấu được —— “Vậy cô nói xem, Tô Yên chọc đến cô như nào? Nhớ lại từ ngày đầu tiên vào đoàn phim, không phải cô cứ liên tục nhằm vào cô ấy sao?” “Đúng vậy, cô Tô thật sự là một người rất tốt, thường xuyên mời mọi người ăn đồ ăn, tính cách vô cùng dịu dàng.” Những người còn lại mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán, vây quanh Ôn Ngọc, cho dù cô ta muốn chạy cũng không chạy được. “Không sao, không sao.” Trong lòng Tạ Phỉ khó chịu, anh thầm hận bản thân sao không ra sớm hơn vài giây? Nếu ra sớm hơn một chút đã giống như lần trước, ngăn cản cú tát này xảy ra. Tô Yên ngã trong lồng ngực dày rộng, cô ngẩn người, ngay sau đó cái mũi chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống. Quần áo mùa hè rất mỏng, sống lưng Tạ Phỉ cứng đờ. Cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt thấm vào áo sơmi của anh. Thế nhưng lại nóng rát khiến hô hấp anh khó khăn. Người khác nhìn thấy cũng xót thay cô, nói một cách công bằng, Tô Yên thật sự rất tốt, ở đoàn phim gần một tuần, không tranh không đoạt, có đôi khi thấy nhân viên công tác lo liệu không hết vì quá nhiều việc, còn sẽ qua giúp đỡ. Ngay từ đầu còn có người cho rằng cô mượn cơ hội lăng xê tẩy trắng, cuối cùng đến bây giờ, trên mạng không hề xuất hiện một bài viết nào đề cập đến việc cô hỗ trợ nhân viên đoàn phim. 04 nhìn Tô Yên bị đánh, cũng có chút đau lòng. Nhưng là một hệ thống, nó không biết đây là cảm xúc gì: 【 Ký chủ đại nhân, thật ra ngài có thể sử dụng cách khác. 】 Nghe được âm thanh trong đầu, Tô Yên ung dung thản nhiên cong môi: 【 Nhưng cách này lại đạt được hiệu quả tốt nhất, trực tiếp phá hủy hình tượng thiện lương của Ôn Ngọc, không phải sao? 】 Yên tâm, đây chỉ là bước đầu tiên thôi. Cứ từ từ, cô sẽ làm cho Ôn Ngọc nếm thử những gì mà cô đã từng trải qua. Tô Yên cô, trí nhớ không tốt, nhưng lại rất mang thù! … “Tô Yên, nếu không phải chị nói khích tôi, tôi cũng sẽ không đánh chị! Chị đừng ở đó làm bộ làm tịch!” Ôn Ngọc nhìn Tô Yên được Tạ Phỉ bảo vệ trong ngực, nghiến răng nghiến lợi. Gần như bị lòng đố kỵ xông lên đầu đến mất trí. “Câm miệng, Ôn Ngọc, tôi lấy thân phận người đầu tư thông báo cho cô biết, cô bị đuổi.” Diễn viên, theo như trên hợp đồng cũng thuộc quan hệ thuê mướn. Vẻ mặt Tạ Phỉ lạnh băng, nhìn vào mắt Ôn Ngọc, không mang theo một chút cảm tình nào nói. “Anh ——” Khuôn mặt Ôn Ngọc lộ ra vẻ khổ sở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]