“Nhưng theo tôi, cũng không hẳn như vậy,” Cánh môi đỏ thắm của cô khẽ mở, ánh mắt bỗng chốc rét run: “Cô xấu như vậy, có tư cách gì đứng ngang hàng với tôi?” Ôn Ngọc nghe được câu này, có lẽ đây là câu nói vũ nhục cô ta nhất. “Tiện nhân ——” Ôn Ngọc lộ vẻ mặt dữ tợn, hung hăng nâng tay, hướng đến khuôn mặt nhỏ của Tô Yên. Thanh âm mở cửa vang lên rất nhỏ. Tô Yên cười xinh đẹp với cô ta, trong mắt mang theo ác ý vô cùng. Ôn Ngọc nhoáng lên, thầm kêu không ổn. Nhưng đã không kịp nữa rồi, cái tay kia đánh thẳng về phía khuôn mặt nhỏ mềm mại của Tô Yên. “Cô đang làm gì?” Trong chớp nhoáng, một bàn tay to duỗi tới, ôm Tô Yên vào lòng. Tay Ôn Ngọc rơi vào khoảng không. Cô ta chật vật lảo đảo vài bước về phía trước, không dám tin ngoái đầu nhìn lại. “Không sao chứ?” Tạ Phỉ nhíu chặt mày, hai tay che chở cho Tô Yên, tựa hồ sợ Ôn Ngọc phát điên lại nhằm vào Tô Yên, không có ý định buông Tô Yên ra. Bả vai Tô Yên run lên một chút, cô hít mũi, đẩy Tạ Phỉ ra. “Tôi không sao.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, vành mắt hồng hồng, con ngươi đen trắng rõ ràng lập loè nước mắt. Lại cố kìm nén, ý cười mang lệ. Tạ Phỉ cảm giác trái tim mình bị thứ gì đó dùng sức xé ra, rầu rĩ phát đau. “Thầy Tạ! Anh đừng tin chị ta, người phụ nữ này nói dối! Nếu không phải chị ta cố ý dùng lời nói kích em, em sẽ không động thủ đánh chị ta!” Ôn Ngọc hoảng loạn giải thích. Cô ta cực kỳ ủy khuất, nhìn Tạ Phỉ hy vọng anh có thể tin tưởng mình. Hơi thở quanh Tạ Phỉ lạnh lẽo, khuôn mặt anh thâm thúy, lúc không cười cho người ta một dáng vẻ cao quý không thể với tới. Nghe Ôn Ngọc giải thích, ánh mắt Tạ Phỉ lãnh đạm, cho dù là người phụ nữ như hoa như ngọc lã chã rơi lệ trước mặt anh, tâm tình anh cũng không dao động một chút nào. Ngược lại là nhìn về phía Tô Yên. Tô Yên đã thu lại nước mắt, cô chỉnh sửa lại đầu tóc tán loạn, bất đắc dĩ than nhẹ: “Người trẻ tuổi bây giờ tính tình cũng thật không tốt.” Cô lắc đầu, hỏi Tạ Phỉ: “Xong rồi? Vậy chúng ta đi thôi.” Trong mắt Tạ Phỉ nhiễm ý cười, anh hơi gật đầu, sóng vai cùng Tô Yên đi đến thang máy. Cách rất xa, Ôn Ngọc còn có thể nghe thấy giọng nói từ tính độc đáo của Tạ Phỉ, mang theo ý cười hỏi: “Cô nói người ta là người trẻ, vậy cô mới bao lớn?” Ôn Ngọc còn có thể nghe ra một chút cưng chiều. Cô ta trừng lớn con ngươi, bộ dạng như gặp quỷ! … Bởi vì hai người đều là nhân vật công chúng, chẳng qua Tô Yên có danh tiếng xấu, là một minh tinh nhỏ tuyến mười tám bị mọi người ném đá. Còn Tạ Phỉ, lại như mặt trời ban trưa, có vô số fans trung thành. Hai người có vẻ chênh lệch đối lập rất rõ ràng. Hoàn toàn không có khả năng đi cùng một chỗ. “Anh có cần khẩu trang với mũ không?” Trong thang máy, Tô Yên nhẹ giọng hỏi. “Khẩu trang, mũ?” Tạ Phỉ sửng sốt, cảm thấy có chút mới lạ. Anh ra cửa, chưa bao giờ yêu cầu mấy thứ này. Anh tự nhận bản thân không đến chỗ nào không thể gặp người, nếu truyền thông thích chụp, vậy cứ để bọn họ chụp. Đối với những việc này, Tạ Phỉ rất lạnh nhạt. Chỉ là thật ra không ai dám xào tai tiếng với Tạ Phỉ, ăn vạ anh. Lúc đầu có thể còn không có mắt, nhưng mỗi lần thấy sức chiến đấu của fan girl nhà anh, có thể trực tiếp đào ra bằng sạch tất cả lịch sử đen tối của một tiểu hoa đán thì thôi. Muốn cọ nhiệt với Tạ Phỉ, cũng phải xem có bản lĩnh đó hay không! Chỉ là Tô Yên vừa thấy Tạ Phỉ cải trang, cũng biết anh tuyệt đối không có khả năng mang mấy thứ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]