Từ Tiểu Bình vẫn luôn ở bên cạnh Tô Yên, vừa nghe thấy cô nói thì liền đi ra đóng cửa lại. Tô Yên đi thay quần áo. Trần An bị nhốt ngoài cửa, sờ sờ mũi, đỏ mặt lầm bầm: "Tại sao mình phải đi khám não —— Chết tiệt!!" Giờ anh ta mới nhận ra, cái người phụ nữ Tô Yên này đang mắng anh ta não tàn sao?! Cô ta dựa vào cái gì mà dám mắng anh ta chứ?! Anh ta! Trần An! Người đại diện kim bài! Người đại diện độc quyền của Tạ đại ảnh đế! Vậy mà lại bị một tiểu minh tinh tuyến mười tám mắng là não tàn!! Ngày gì vậy chứ —— … Vương Sùng nhíu mày nhìn chằm chằm phía trước, mày nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi. Bầu không khí của cả phim trường phá lệ ngưng trọng, nhóm nhân viên đều kẹp chặt đuôi lại, cũng không dám thở mạnh. "Tiên sinh, chỗ trốn ở đây của tôi ——" "Cắt!" Vương Sùng hít một hơi thật sâu, đột nhiên chỉ vào Ôn Ngọc chửi ầm lên. "Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?! Giọng điệu cứng ngắc, cô đang đọc lời thoại hả?! Còn biểu cảm, cô đang học Tô Yên đấy à? Còn nghịch tóc nữa, cô nghĩ cô rất đẹp sao?! Không, trong mắt tôi thì dáng vẻ của cô đặc biệt tự phụ! Trên mạng có từ thế nào nhỉ? Lố bịch!" "Ôn Ngọc, tôi đã cho cô thể diện. Cảnh quay đầu tiên, mọi người đã quay cùng cô gần một ngày. Cô hết đọc sai lời thoại thì lại đến biểu cảm không đúng. Bây giờ tôi thực sự bắt đầu nghi ngờ, cô có thật sự biết diễn xuất không vậy?! " Vương Sùng chỉ thẳng vào mũi Ôn Ngọc, hung hăng mắng cô ta một trận. Giơ tay kéo khăn tắm trên cổ xuống vứt mạnh xuống đất. Lấy tay vò đầu, cả người tức giận như sắp bốc cháy: "Không quay nữa, còn quay cái gì mà quay?! Ôn Ngọc, tôi cho cô thời gian nốt đêm nay, nếu ngày mai cô còn không quay được nữa, thì cô nên ngừng được rồi! " Dễ như vậy còn không quay được, còn trông cậy được gì nữa? Ông ta đúng là có nợ ân tình, nhưng không có nghĩa là bắt ông ta phải cung phụng Ôn Ngọc như tổ tông được. Sau khi Ôn Ngọc bị mắng hô hấp run lên, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu ngoan ngoãn nghe Vương Sùng mắng. Còn liên tục xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." Đặng Văn đứng ở một bên lo lắng nhảy dựng lên, nhưng cũng không dám nói lời nào. Vương Sùng xoay người rời đi, cũng không thèm quan tâm đến Ôn Ngọc nữa. Ở phim trường có rất nhiều diễn viên lão làng cũng bị chậm trễ thời gian. Vốn dĩ trong lòng cũng đang cảm thấy không thoải mái, nhưng lại nhìn thấy cô gái nhỏ bị mắng thành ra thế này cũng không nói gì nữa. Còn sôi nổi ra chỗ Vương Sùng nói đỡ cho Ôn Ngọc. "Thôi nào, cô bé còn trẻ mà, như vậy là rất tốt rồi, ông cũng phải cho người ta một chút không gian để tiến bộ chứ." "Ông xem ông kìa, cần gì phải mắng con bé đến nỗi khóc như vậy." Khi các diễn viên tiền bối nói chuyện, họ không cần thận trọng như những người trẻ tuổi giống Ôn Ngọc. Về cơ bản họ đã từng hợp tác với Vương Sùng, quan hệ cũng không tệ lắm. Nếu là bình thường, chỉ cần bọn họ khuyên mấy câu là qua chuyện, nhưng hôm nay, Vương Sùng cảm thấy có một cỗ tức giận không ngừng bùng lên. Thật khó để giải quyết. Ông ta châm điếu thuốc, ngậm trên miệng nói: "Cô bé? Còn Tô Yên thì sao? Cô ấy chỉ lớn hơn Ôn Ngọc hai tuổi. Cái này nói sao nhỉ? Trước đây Tô Yên cũng được xưng là bình hoa, tại sao bây giờ cô ấy có thể tiến bộ được. Cô ta ngoài danh khí đi lên, đại ngôn cũng càng ngày càng lớn, diễn càng ngày càng nhiều phim, nhưng kỹ thuật diễn ở đâu? Bị chó ăn mất rồi?!” Ôn Ngọc được Đặng Văn đỡ lấy, vừa mới đi tới thì nghe thấy lời này. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, nước mắt không nhịn được liền chảy xuống. Đẩy Đặng Văn ra, chạy vào phòng nghỉ. Vương Sùng liếc nhìn cô ta một cái, khịt mũi lạnh lùng: "Tính tình cũng không vừa." Những người khác không có gì để nói. Đúng lúc này, Từ Tiểu Bình chạy tới: "Đạo diễn Vương, chị Tô có mua ít đồ uống lạnh cho mọi người, ngài có muốn uống không ạ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]