Chương trước
Chương sau
Cơm chiều, Kỷ Thành mới nhớ ra hôm nay quản gia gọi điện cho ông.
Ông nhíu mày, không vui nhìn về phía Kỷ Vô Trần: “Nghe nói hôm nay con sa thải giáo viên anh văn? Cho ba một lý do.”
Có thể được ông mời đến làm giáo viên cho Kỷ Vô Trần, mỗi một người đều được ông chọn lựa kỹ càng, tự mình phỏng vấn.
Đều xếp hạng chất lượng giảng dạy cao ở Hoa Quốc.
Trong mắt Kỷ Thành, Kỷ Vô Trần sa thải giáo viên, không thể nghi ngờ chính là gây phiền toái cho ông.
Vì việc học của Kỷ Vô Trần, ông không thể thiếu được, chắc chắn sẽ phải tìm giáo viên mới một lần nữa.
Nghe được Kỷ Thành nói, Tô Yên mặt không đổi sắc bỏ vào trong miệng một miếng thịt cá, đôi mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần.
Mí mắt Kỷ Vô Trần hơi rũ, che giấu một tia ý cười trong mắt.
Môi mỏng khẽ mở: “Ông ta lớn lên quá xấu, sẽ ảnh hưởng tinh thần học tập của con.”
“Rầm——”
Nghe được câu trả lời không chút để ý của Kỷ Vô Trần, Kỷ Thành tức giận thiếu chút nữa lật bàn.
“Nói hươu nói vượn! Ông ta làm việc ở Kỷ gia đã được hơn một năm, lúc trước sao không thấy không vừa mắt ông ta? Bây giờ lại cố tình nhìn không vừa mắt?!”
Việc này dù thế nào Kỷ Thành cũng không hiểu nổi.
Chỉ là Kỷ Thành thật ra không nghĩ đến Tô Yên, bởi vì ông hiểu quá rõ tính cách của con trai mình, âm tình bất định.
“Ha…”
Kỷ Vô Trần nhìn Kỷ Thành nổi trận lôi đình, cười như không cười nhướn mày, ánh mắt hờ hững: “Nhìn một người không vừa mắt còn cần lý do? Giống như con vẫn luôn chán ghét người phụ nữ này.”
Ngón tay anh thon dài chậm rãi gõ gõ nhìn sắc mặt khó coi của Hùng Bội Lan, câu môi cười trào phúng.
“Hỗn xược!”
Kỷ Thành giật giật huyệt Thái Dương, ông ôm ngực suy sụp ngồi lại ghế.
“Con còn không để ba vào mắt?!”
Bất luận như thế nào, Hùng Bội Lan được ông mang về Kỷ gia. Con trai của mình cả ngày làm trái ý mình, Kỷ Thành sao có thể vui vẻ?
“Ha,” Ánh mắt Kỷ Vô Trần lạnh nhạt: “Nếu không tôi phải gọi bà ta là mẹ, như vậy ba mới vừa lòng sao?”
Mắt Hùng Bội Lan sáng lên, kiềm chế kích động trong lòng.
Kỷ Thành tối sầm mặt: “Con muốn giở trò gì?”
Đừng nói Kỷ Vô Trần đồng ý, Kỷ Thành cũng không vui! Ở trong lòng ông bây giờ mặc dù Hùng Bội Lan có cái danh Kỷ phu nhân. Nhưng cũng chỉ là một cái bình hoa, không có thân phận.
Sao có thể so sánh với mẹ Kỷ Vô Trần, được ông ta cưới hỏi đàng hoàng, ở trước mặt hai bên cha mẹ, đã lạy thiên địa!
Sau này chẳng sợ Kỷ Thành mang nhiều phụ nữ về, cũng không một ai có được vinh hạnh như vậy.
“Phì…”
Kỷ Vô Trần không tiếng động cong môi, con ngươi đen nhánh, như có như không dừng trên gương mặt cứng đờ của Hùng Bội Lan.
Tâm trạng suиɠ sướиɠ.
Tô Yên nhìn Hùng Bội Lan thay đổi sắc mặt, chỉ cần Kỷ Vô Trần nhìn không thuận mắt, anh có rất nhiều cách khiến người đó khổ sở.
Người này, kỳ thật tâm tư rất ác độc.
Cô chống cằm, trao đổi ánh mắt cùng Kỷ Vô Trần, hai người đều nhìn thấu tâm tư của đối phương.
Kỷ Vô Trần mượn tay Kỷ Thành, hung hăng đánh vào mặt Hùng Bội Lan, không có cái gì khiến bà ta đau lòng bằng thái độ của Kỷ Thành.
Cũng khiến Hùng Bội Lan hiểu rõ, không phải là bà ta không thể thay thế. Thậm chí một khi bà ta chân chính uy hiếp tới Kỷ Vô Trần, vị trí Kỷ phu nhân này vẫn có khả năng bị thu hồi.
Nhìn như củng cố địa vị, kỳ thật nguy cơ ngập tràn.
“Mẹ, dượng, con muốn cùng hai người thương lượng một việc.”
Thấy không khí trên bàn ăn đình trệ, Tô Yên ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh Kỷ Vô Trần, ngọt ngào nói.
“Ồ? Yên Yên muốn nói gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.