An Nhiên được chẩn đoán chính xác là bị bệnh máu trắng.
An Thanh nhìn trong mắt An Nhiên dâng lên tuyệt vọng cùng phẫn hận, nhìn trong mắt Nhan Hữu tràn ngập bi thống cùng thương tâm, nhìn trong mắt cha mẹ là đau xót cùng tiếc hận chưa bao giờ có.
Lúc này, người bình tĩnh thanh tỉnh dường như chỉ còn lại An Thanh.
An Thanh thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, nếu điều trị thì...... Có hi vọng không?”
Bác sĩ liếc bọn họ một cái, “Có.”
An Thanh mở to hai mắt, “Vậy......”
Bác sĩ nhìn về phía An Nhiên đang cắn chặt hàm răng, thản nhiên nói: “Tôi khó đảm bảo người được chữa trị sẽ khỏi hẳn, nhưng tôi khẳng định, nết cô không điều trị, chỉ còn lại nửa năm.”
An Nhiên mở to hai mắt, con ngươi hơi hơi nâu trống rỗng vô thần.
An Thanh vội vàng tiếp lời, “Đương nhiên phải chữa trị!”
Nhan Hữu nghe vậy mới lấy lại tinh thần, gắt gao cầm tay An Nhiên, khẳng định nói: “An Nhiên, anh sẽ cùng em.”
Một câu đơn giản, làm trong mắt bác sĩ và cha mẹ lộ ra tán thưởng, cũng làm cho ánh mắt An Nhiên không hề nhẹ nhàng nữa.
Sau đó liền bắt đầu bận rộn, hôn sự tạm thời gác lại, An Nhiên nghỉ việc, An Nhiên nhập viện...... Nhan Hữu trấn định giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn ôn nhu săn sóc An Nhiên, chưa từng biểu lộ một chút tâm hoảng ý loạn nào.
Sợ hãi -- cho dù trong lúc vô ý An Thanh nghe thấy cha mẹ Nhan Hữu khóc hô muốn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285669/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.