Nhìn chung ta sống hai kiếp, hiện đại không biết đã gặp qua bao nhiêu người không biết xấu hổ, cổ đại quen không biết bao nhiêu người phúc hắc, nhưng phải nói, tâm địa độc ác miệng mồm thối hoắc ngoài Vũ Văn Duệ thật đúng là không có người thứ hai. Đối với chuyện này, ta thật lòng thân thiết khuyên mọi người, đừng nhìn nam tử tính tình hời hợt có vẻ tốt tốt liền không kềm chế được. Phải biết rằng, đừng nhìn vẻ ngoài của dòng nước mênh mông không gợn sóng, hãy nhìn kỹ vào bên trong nó mới là sự thật.
Người nhà họ Bạch đương nhiên không biết diện mạo thật của Vũ Văn Duệ, cho nên khi hắn dứt lời ba người đều là bộ dáng không dám tin, mà Liêu Tuyển dường như đã sớm nghĩ được kết quả này nên bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi là nam tử sao?”
Vũ Văn Duệ vẫn như trước là bộ dáng vân đạm phong khinh, ngón tay thon dài phủi phủi tay áo hơi nhăn, lạnh nhạt nói: “Ta có phải nam tử hay không, ngươi có cần nghiệm chứng?”
Liêu Tuyển lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, “Khỏi khỏi, ngươi vẫn nên để cho người khác đi.”
“Vậy đem tử kim hoàn ra đây.” Vũ Văn Duệ nheo nheo mắt hồ ly dài nhỏ, “Còn có, Phan công tử, xem đủ chưa?”
Phan Gay phía sao ta cao giọng cười to, ném ta lại thạch thất rồi đi ra. Trong mắt hắn tràn đầy thưởng thức, không để ý tầm mắt người khác thanh thúy vỗ tay nói: “Hay cho một Dục Văn công tử, hay cho câu ‘Nàng chết thì liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285652/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.