Chương trước
Chương sau
Mồng bảy tháng bảy hàng năm là tiết khất xảo hay còn gọi là tiết thất tịch.

Tiết thất tịch trong thần thoại dân gian đại biểu cho tình yêu buồn triền miên của Ngưu Lang Chức Nữ. Đêm nay chim khách sẽ vui vẻ phấn chấn vì bọn họ mà bắc cầu gặp lại, Ngưu Lang cùng Chức Nữ tình ý kéo dài. Mà mọi người trên thế gian lại rất náo nhiệt bắt đầu tụ hội, nhóm nam tử thì hy vọng sẽ tìm được nữ tữ mình ngưỡng mộ, nhóm nữ tử còn lại là đi cầu xin Chức Nữ ban cho mình trí tuệ cùng xảo nghệ để tìm được phu quân có thể phó thác chung thân.

Tóm lại như trên, đây là một ngày hội vô cùng lãng mạn.

Nhưng cái loại lãng mạn này, từ khi nào thì có liên quan đến Vũ Văn Duệ?

Lúc ta thay đồ luôn suy nghĩ vấn đề này, đương nhiên, không có kết quả. Vì thế ta chỉ có thể để hắn biến ta thành một cô gái cũng không tệ lắm, lôi kéo tay ta chậm rì rì tiêu sái đi tới ngã tư náo nhiệt.

Bầu trời đã trở về đêm, nhưng tất cả dường như chỉ mới bắt đầu.

Ngã tư đường nhiều người đếm không xuể, già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, tới tới lui lui đều có. Vũ Văn Duệ cứ như vậy nắm tay ta trôi theo dòng người cùng nhau đi về nơi náo nhiệt nhất, mặc cho chúng ta bị khí thế hơi thở vui mừng nhấn chìm.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, trường bào tơ xanh thêm cây trâm bạch ngọc, xứng với gương mặt trắng nõn thật đúng là khiến người khác nhìn không dứt mắt được. Ta cúi đầu đánh giá chính mình, váy màu vàng nhạt cùng búi tóc đơn giản, so với hắn thật sự là thiếu đi hơi thở thoát tục kia. Ta lại nhìn hắn, thân mình cao to thẳng tắp như trúc, cả người lộ ra cổ quý khí tao nhã. Ta lại xem xét chính mình, tuyệt thế mỹ mạo khí chất nhã nhặn làm người sững sờ chẳng có nửa điểm huyết thống quan hệ với ta.

Ta “Phi” một tiếng, đều là người, vì sao chênh lệch lớn như vậy.

“Kẹo hồ lô a kẹo hồ lô, kẹo hồ lô to ngon ngọt ngọt! Vị tiểu muội muội này, đến đây, cho muội xâu lớn nhất!”

“Các vị cô nương ghé qua xem một chút, son bột nước tốt nhất đây a! Đều là hương liệu mới nhất trong kinh thành a! là thứ mà thiên kim nhà giàu yêu nhất a!”

“Túi hương thêu thủ công tốt đây! Mười văn tiền một cái! Vừa tiện vừa đẹp đây”.

“Đoán đi đoán đi, đoán trúng có thưởng! Các vị giai nhân tài tử đến xem là thấy! Đoán trúng là được một đôi vòng tay bạch ngọc loại tốt đây!”

Ta thoáng kinh ngạc, không thể ngờ được bên ngoài lại náo nhiệt như vậy, người đi đường trên mặt đều là ý cười dào dạt rõ ràng, khác hoàn toàn những người giả dối a dua trong cung. Tại bầu không khí như vậy ta cũng nhịn không được nở nụ cười, ta dùng khóe mắt quét Vũ Văn Duệ liếc mắt một cái, thấy sắc mặt hắn tuy vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có vài phần ý cười khó có được trong mắt.

Người trên đường càng ngày càng nhiều, khoảng cách giữa người với người càng chật chội. Vũ Văn Duệ một tay ôm thắt lưng ta đem ta bảo vệ, sát vào bên tai ta nói: “Muốn xem cái gì?”

Hơi thở ấm áp phun bên lỗ tai làm cho ta có chút ngứa, sau đó ta ngửa đầu, chỉ vào một rạp son phấn ven đường nói: “Chúng ta đi xem son đi.”

Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái liền mang theo ta đi tới bên kia, chẳng qua là còn chưa đến quầy son thì liền có một cô gái váy dài hồng nhạt đụng phải chúng ta, thoáng chốc một trận mùi thơm tràn ngập trong không khí. Cô gái kia cuống quít ngẩng đầu lui ra phía sau, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanh chóng đỏ lên, giọng nói mềm mại sợ hãi: “Công tử, thật xin lỗi..ta…ta không phải cố ý đụng phải của chàng......”

Vũ Văn Duệ không có biểu tình gì, “Không sao.” Nói xong hắn liền lôi kéo ta chuẩn bị rời đi.

Chẳng qua cô gái đó rõ ràng không muốn cho hắn đi, một phen giữ chặt tay áo hắn khiến hắn ngừng cước bộ, mà nàng cũng lập tức phản ứng nhận ra mình thất lễ, đỏ bừng mặt nói: “A, thật có lỗi, công tử không phải người địa phương?”

Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốt cằm, “Ừ.”

“Vậy, ta mang chàng đi dạo được không?” Sau khi nói xong cô gái liền hiện lên vẻ ảo não cùng hối hận, làm như không ngờ mình vừa luống cuống.

Ta nghe vậy cảm thấy thói đời này quả nhiên thê lương, tuy rằng vóc dáng ta thuộc loại nhỏ bé, nhưng cũng không tới mức làm cho người ta trực tiếp xem nhẹ không có một phân a?

Con ngươi Vũ Văn Duệ hiện lên một tia sáng lạnh, khách khí nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta cùng biểu muội tùy ý đi xem là được rồi.”

Cô gái kia có chút thất vọng cùng xấu hổ,“Vậy, vậy......”

“Đi trước một bước.” Vũ Văn Duệ cũng không thèm nhìn biểu tình của cô gái, trực tiếp lôi ta chạy lấy người. Trong lòng ta nghĩ, thất tịch quả nhiên là ngày hội nghiệp chướng, bây giờ  ngay cả một cô nương cũng trở nên lớn mật như vậy, hay là nàng nghĩ, hôm nay có duyên gặp phải công tử nào thì người đó chính là phu quân?

Ha, phu quân không có, nhưng ta thấy người sói trái lại là rất nhiều.

Quầy son cũng không thiếu cô nương đang tụ tập, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ mọi người đều lung lay lên đồng, sau đó là một mảnh thẹn thùng. Mà cái người khiến cho người khác thẹn thùng kia chỉ giữ tuấn dung trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chút cũng không đáp lại các nàng. Hắn cúi người chọn hộp hương phấn màu lam cho ta, “Cái này thế nào?”

Ta cau mũi, “Mùi không được.”

“Ta là hỏi nàng, cái hộp này thế nào.”

“......”

Hắn buông hộp son màu lam ra rồi cầm lấy cái màu hồng nhạt, nhíu mày nhìn ta nói: “Mùi này thật giống mùi của con heo màu đen kia.” Dứt lời liền tùy tay ném lên trên sạp, vị tiểu thương kia ban đầu có chút tức giận, nhưng khi thấy người mua son là một quý công tử liền thay khuôn mặt tươi cười, thân thiện giới thiệu cho hắn.

Ta cũng cầm cái hộp màu hồng nhạt kia lên ngửi ngửi, ừ, mùi trên người Tiểu Hắc? Tác giả rất vô lương tâm, lâu như vậy không để nó xuất hiện, làm ta xuýt chút nữa quên mùi trên người nó là vị gì. [=.=||| còn có thể là vị gì vậy, vị thịt heo!]

Ta khom người nhìn mấy hộp phấn, không nghĩ là nó còn rất tinh xảo như vậy, chẳng qua hương vị đúng là không được tốt lắm. Ta đột nhiên nghĩ đến mùi thơm ngát trên người Vũ Văn Duệ, loại này rốt cuộc là hương gì? Ta bất mãn liếc hắn một cái, người này thật là, vì sao chết sống cũng không nói cho ta biết?

Vũ Văn Duệ dường như không phát hiện ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta nói: “Đứng đây chờ ta một chút.”

Ta gật đầu, nhìn thân hình cao to của hắn biến mất ở trong đám người.

Trước sạp càng lúc càng có nhiều người đến, ta chỉ nhìn mà không mua thì thật đúng là bị người ta kỳ thị, không cẩn thận liền bị các nàng đẩy qua một bên. Ta lại đứng bên cạnh sạp chờ, lại mơ hồ phát hiện hình như váy bị cái gì đó túm túm. Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết đang cắn gấu váy của ta. Ta kéo váy ra trừng nó một cái, con chó kia lại thị uy bằnh cách trực tiếp cắn nát váy của ta.

A a, lá gan không nhỏ.

Ta khom người muốn bắt nó, chẳng qua tiểu gia hỏa này thực thông minh, uốn éo mông bắt đầu chạy, chạy được vài bước còn cố ý quay đầu khiêu khích nhìn ta, dường như muốn nói, “Có dũng khí thì đến đây, vì sao ngươi không đến a.” Ta thấy vô cùng buồn cười, nheo mắt liền hạ quyết tâm phải đuổi theo nó, sau đó dạy cho nó một chút bài học -- mắt chó trăm ngàn lần không được đề thấp con người.

Ta theo tiểu gia hỏa kia chạy trong đám người, chốc lát sau càng chạy ít người, cuối cùng mới phát hiện ta đã đi theo nó tới bên hồ nước. Ta nhìn bốn phía không có người chú ý liền xăn ống tay áo phóng tới tiểu gia hỏa kia, sau đó không ngoài ý muốn nắm được cái cổ mềm của nó, ta nhìn nó nhe răng, “Xem ta xử ngươi đây.”

Tiểu tử kia mở to mắt vô tội, cúi đầu nức nở vài tiếng, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm tay ta, có chút ý muốn lấy lòng.

Không biết vì sao ta lại nghĩ đến Tiểu Hắc, nhớ ngày đó nó cũng là điển hình của khi thiện sợ ác giống Tiểu Bạch trên tay ta đây. Lúc này có một cô gái chạy tới chỗ ta, thở hổn hển nói: “Cô…cô nương…Tiểu Bảo nhà ta lại cắn váy của cô nương? Thật xin lỗi! Mong cô nương đại nhân đại lượng thả nó!”

Thì ra con chó nhỏ này là kẻ đã nhiều lần tái phạm?

Ta cũng không nhiều lời, đem con chó nhỏ đưa cho nàng nói: “Không có việc gì.”

Cô gái ôm con chó nhỏ răn dạy vài câu, lại nhìn ta nói: “Tiểu Bảo nhà ta bướng bỉnh, cắn rách váy cô nương rồi, ta đền cô nương một cái mới được không?”

Ta cười cười, “Không cần.”

Lúc này cô gái mới ôm Tiểu Bảo rời đi, mà ta cũng lập tức ý thức được một vấn đề.

Ta lạc đường.

╮[╯▽╰]╭

Không có cách nào, không phân biệt được phương hướng không phải lỗi của ta.

Khó tránh được việc càng chạy càng loạn nên ta dứt khoát đứng bên hồ nước, nhìn cái cây bên cạnh hồ a, lại nhìn cá trong hồ a, đếm sao trên trời a, sau đó thuận tiện chờ Vũ Văn Duệ tới tìm ta.

Đại khái khoảng một khắc sau bóng dáng Vũ Văn Duệ liền xuất hiện trong tầm mắt ta. Ta vừa định nhìn hắn cười cười thì thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn không chút thay đổi, trong mắt không hề có ý cười. Ta kìm lòng không được lui về sau một bước nhỏ, ách, biểu tình này...... có nghĩa là hắn đã giận, nhưng ta có làm gì chọc hắn giận đâu?

Vũ Văn Duệ đi tới trước mặt ta, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nổi lên nụ cười nhạt, miệng cũng từng chữ từng chữ nói:“Vì sao không đợi ta?”

Ta vừa định mở miệng giải thích lại bị hắn mạnh mẽ hôn lên môi. Hắn vội vàng xao động trên cánh môi của ta qua lại duyện hôn, sau đó là tiến quân thần tốc ôm lấy đầu lưỡi của ta cùng nhau triền miên. Tay hắn ở bên hông ta xiết chặt, chặt đến nỗi ta có thể cảm giác được hắn phẫn nộ.

Hắn thoáng rời đi, dùng cái trán đụng ta cúi đầu hỏi: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nào thì nàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.