Không ngoài dự đoán của ta, Mật phi đã chết, vì cứu Hạ Liên Thần mà chết.
Ta không biết nên đánh giá cái chết của nàng như thế nào, dù sao cuối cùng ta cũng không thể vỗ tay nói: “Chết tốt lắm, chết tốt lắm.” Ta chỉ có thể nói, Mật phi chết rất đúng lúc, mặc kệ là cho chính nàng, hay là Hạ Liên Thần.
Ngày hạ táng Mật phi, trong cung một mảnh màu trắng, ngày hè nóng bức càng thêm vài phần thê lương. Hoa kia dường như chẳng còn đẹp, tiếng chim kêu dường như chẳng còn vui, hồ nước lấp lánh dưới ánh nắng dường như cũng không còn ấm áp lòng người. Trong cung người người truyền tụng “Sự tích vĩ đại” của nàng -- thì ra Mật phi nương nương là người dũng cảm như thế, thì ra Mật phi nương nương đối hoàng thượng tình thâm ý trọng như thế, thì ra Mật phi nương nương là người đáng để kính trọng như thế.
Nhìn xem, người đã chết, nên cái gì cũng không còn, bao gồm yêu cùng hận, vui cùng giận.
Đây vì sao không thể là một cách giải thoát?.
Lúc đó ta đang nằm trên giường dưỡng thương, ngoài cửa sổ gió nhẹ từ từ thổi vào cùng hương thơm trong không khí như có như không làm ta càng thêm buồn ngủ. Đó là một loại nhàn nhã thỏa mãn đã lâu không có, toàn bộ xương cốt trong thân thể đều mềm yếu một trận, ý thức cũng chậm rãi mơ mơ màng màng.
Thật ra ngẫm lại thì ta rất là vô tâm vô phế, bên ngoài là một mảnh mây đen áp suất thấp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285639/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.