Lúc ta ngẩng đầu nhìn Hạ Liên Thần thì cái cằm trơn bóng của hắn liền đập vào mắt ta, nhìn kỹ còn có chút lún phún màu xanh của râu. Ta nghĩ, là thanh niên a, sức sống bừng bừng. Ta thử rời khỏi vòng tay của hắn, chẳng qua là hai tay hắn đặt bên hông ta dùng sức không nhẹ, vì thế ta chỉ có thể nhìn cằm hắn nói: “A Lam khấu kiến hoàng thượng.”
Hạ Liên Thần không biết vì sao mà liền sung sướng nở nụ cười cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tinh Ngạn trên cây nói: “Còn không mau xuống đây.”
Người nào đó trên cây nhanh chóng trượt xuống, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ nhìn Hạ Liên Thần cười nói: “Hoàng huynh.”
Tầm mắt Hạ Liên Thần quét qua chỗ hắn, “Bài tập Trần Thái Phó ra đã làm xong hết chưa?”
Sắc mặt Hạ Tinh Ngạn cứng đờ, “Ách, chưa xong.”
“Trở về chép [hồi quan sách] mười lần.” Hạ Liên Thần không để ý nói, không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tinh Ngạn trong nháy mắt liền biến thành màu đen.
“Mười…mười…mười lần?” môi Hạ Tinh Ngạn run lên, “Hoàng huynh, huynh nói giỡn với đệ à......”
Hạ Liên Thần nhướng môi cười, “Mười lăm lần.”
Hạ Tinh Ngạn nghe vậy lập tức xoay đầu chạy lấy người, không có nửa điểm do dự.
Ta ở trong lòng nghĩ, thằng bé này thật nhanh nhẹn, cũng không xem thử ta sống hay chết liền ném ta đi. Còn có, nó không phải đứa ngốc sao, sao bây giờ lại không kiêng nể gì vậy? Hay là lúc này cũng như ta, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285626/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.