Tế Tế nghe thấy Vũ Văn Duệ nói thế liền vui vẻ gợi lên khóe môi, “Vậy nô tỳ đi ra ngoài, công tử cùng công chúa từ từ nói chuyện.”
Ta cảm giác được khóe mắt của mình co giật. Vũ Văn Duệ, sao lại là Vũ Văn Duệ? Không phải lúc nãy ngươi vừa mới đến sao? Sao ngươi lại đến nữa?
Sau khi Tế Tế rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Vũ Văn Duệ. Trên mặt hắn đã không còn vẻ tức giận như vừa rồi, khuôn mặt trong trẻo thản nhiên mang theo ý cười, tao nhã dời bước chân đi tới bên giường của ta ngồi xuống.
“Sao vậy, muốn đi thăm hoàng thượng?” Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe không nghe ra là vui hay giận.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Phụ hoàng bị thương.”
“Ừ.” Hắn khẽ mở môi mỏng, mắt hồ ly hiện lên một tia tinh quang, “Muội cũng bị thương.”
Ách......
Ta từ từ nói: “Muội tỉnh lại rồi.” Nhưng phụ hoàng còn chưa tỉnh.
Vũ Văn Duệ tỏ vẻ phụ họa gật gật đầu, “Muội có thể cử động được sao?”
Ta động ngón tay, ừ, vẫn rất linh hoạt, “Chắc là có thể.”
Hắn cũng không vạch trần ta, không nhanh không chậm nói: “Muội có thể tự mình xuống giường sao?”
Xuống giường? Khụ khụ, chuyện này vẫn rất khó khăn. Nhưng mà còn có Tế Tế, không phải sao? Ta nói: “Có lẽ có thể.”
“Có lẽ?” Vũ Văn Duệ tràn ra một tiếng cười khẽ, mắt hồ ly hơi hơi chuyển động, “Muội đang hy vọng lúc đi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285620/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.