Ta mở to mắt, trước mặt là một mảnh tối đen, ảo não nhíu mày rên rỉ một tiếng, cả người có cảm giác tê dại. Vốn còn đang mơ mơ màng màng, một giây sau ý thức của ta liền tỉnh táo lại. Ta thử dùng sức ngồi dậy, được nửa đường liền nhận thấy mình lòng có dư mà lực không đủ, chán chường ngã trở lại trên giường.
Ta sờ sờ đệm chăn mềm mại dưới thân, giường?
“Tỉnh?” Trong bóng đêm có tiếng người vang lên, tại không gian yên tĩnh này lại có vẻ đặc biệt êm ái.
Lúc này ta mới phát hiện trên cái bàn bên cạnh mơ hồ có người ngồi, im lặng, không tiếng động, dường như hòa làm một với bóng tối. Đầu óc ta đột nhiên cả kinh, ta thiếu chút nữa đã quên, Mạnh Thiểu Giác.
Ánh nến vàng sáng lên, nửa tối nửa sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạnh Thiểu Giác mang theo tia quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt ta. Hắn nhẹ nhàng cười, không phải là kiểu vui cười phong lưu bình thường, “Công chúa có cảm thấy khỏe không?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, lựa chọn trầm mặc chống đỡ.
“Công chúa nếu không nói gì, vậy chắc là không có việc gì.” Một tay Mạnh Thiểu Giác vuốt vuốt cằm mình, thái độ cực kỳ tự nhiên nói: “Vốn ta thả chút mồi định dẫn con chuột nhỏ chạy ra, không ngờ lại câu được một con mèo nhỏ.” ánh mắt hắn chợt lóe, tươi cười đánh giá nói: “Công chúa đã nghe qua câu, lòng hiếu kỳ hại chết mèo chưa?”
Ta vẫn là không nói lời nào, lòng hiếu kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285611/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.