Dường như đã rất lâu rất lâu rồi ta chưa được ngủ thoải mái như vậy. Trong mộng, thế giới kia vẫn chân thật gần gũi giống như hô hấp của ta. Nó gần như thế ấm áp như thế, bên người ta vẫn còn có anh ta, cô ta cùng với bọn họ tồn tại. Cuộc sống của ta như trước tràn ngập màu trắng và đen, trong trí nhớ chất đầy những thứ màu xám, quá hạn, trí nhớ tốt đẹp.
Cuộc sống chân thật như thế, nhưng ta lại không cảm giác được trái tim mình đang đập, không hề có sức sống.
Đúng vậy, ta chết.
Ta lạnh nhạt tự do trong giấc mơ của mình, lúc ánh sáng xuất hiện ta không chút do dự cất bước đi đến, sau đó bình tĩnh mở to mắt nhìn nóc màn màu xanh. Ta thử giật giật ngón út của mình, cuối cùng buồn cười phát hiện, thì ra mình vẫn còn giữ thói quen làm cái hành động của bệnh nhân này. Trước kia, cứ sau khi hôn mê tỉnh lại, việc đầu tiên ta làm đó chính là dùng động tác rất nhỏ này kiểm tra xem mình có vô lực hay không.
Ta không thể không thừa nhận ta chán ghét bệnh tật, rất chán ghét.
Ta nghĩ, nếu lúc sinh ra có thể tự chọn một cái năng lực, như vậy ta nhất định sẽ chọn cho mình cái gọi là “Không bệnh”. Ta cầu chính mình cả đời không có bệnh, không hề trải qua đau đớn.
Ta đang ngơ ngác nhìn nóc màn đến xuất thần thì cửa bị một người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó tiếng bước chân nhỏ vụn đi đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285600/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.