Nghe giọng nói hưng phấn của Oánh Lộ là biết ngay nàng lại nghĩ đến “Gian tình không chỗ nào không có”. Cũng đúng, tại đây sau khi xảy ra màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, nữ nhân vật chính ngửa đầu nhìn nam nhân vật chính không chớp mắt, thần sắc hoảng hốt lại dị thường chăm chú. Hơn nữa nam nhân vật chính kia lại là một vị công tử tuấn mỹ cùng cao thủ vạn dặm khó gặp, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ là nàng xuân tâm nhộn nhạo.
Nhưng Liễu Như Nhứ cũng là cái loại nữ chính kinh điển. Cho dù cách nàng xa như vậy, ta cũng có thể cảm giác được trên khuôn mặt nàng đột nhiên tràn ngập một loại cảm xúc khác ngoài lạnh lùng. Con ngươi luôn lấp lánh ánh sáng lạnh của nàng chớp động một chút sâu sắc hoài niệm cùng mê mang, nhếch cánh môi tái nhợt vô lực. Ta nghĩ ta biết loại cảm xúc này, nó tên là...... Bi thương.
Trong trí nhớ mỗi người đều chôn dấu miệng vết thương sâu, nông, đã khép, hư thối. Chúng ta đối với chúng nó đều bất lực, không thể quên nhưng cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
Chúng ta có lẽ đôi khi cũng giống nhau.
Đối với phản ứng dị thường của Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Duệ vẫn không đổi sắc. Trên mặt hắn là nụ cười trong trẻo như mặt nước vừa ôn hòa vừa xa cách, thân mình thon dài như trúc, cảnh tượng đẹp mắt như vậy thậm chí đã vô tình che dấu một sự thật là hắn căn bản không có chủ động đỡ Liễu Như Nhứ đứng dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285597/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.