Ta không để ý đến động tác thân mật thình lình xảy ra của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữ hắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh Thiểu Giác”.
Người xưa đã nói: nét chữ nét người.
Xem mấy chữ này, nét bút như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng liền mạch, không có chỗ nào bị gãy. Từng nét cao to mà kiên nghị, kết thúc lại sạch sẽ lưu loát, không có nửa phần ướt át bẩn thỉu. Điều này cho thấy thiếu gia hẳn là một người làm việc quyết đoán, ý chí kiên định nhưng lại giống như vô tâm không thèm để ý.
Lại nhìn khoảng cách giữa ba chữ này, hắn xử lý rất tốt. Các chữ phóng khoáng độc lập, khi đứng cùng một chỗ lại không chọi nhau, ngược lại rất hài hòa. Chậc chậc, tâm tư người này cực kỳ tinh tế, đến chi tiết nhỏ cũng chú ý, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau đó ta lại nhìn thiếu gia, người mà trong lần đầu tiên gặp mặt sẽ gây cho người khác có cảm giác đây chỉ là một công tử nhà giàu bình thường, diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, yêu thích sắc đẹp cũng kén cá chọn canh. Nếu muốn tìm bạn để chơi thì điều kiện của hắn rất phù hợp.
Nhưng nhìn hắn nhiều lúc để lộ ra ánh mắt sâu không thấy đáy, ý vị thâm trường thì biết, đây không phải là điều một vị công tử bình thường có thể có được. Có lẽ hắn cũng giống như mấy chữ này, rất lợi hại, khó lường, nhưng lại bị vẻ bề ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285595/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.