Từ lâu ta đã biết nói chuyện là một nghệ thuật, mà nói chuyện châm chọc người khác lại là một nghệ thuật rất cao thâm.
Có người mở miệng ra là văng đầy lời lẽ hùng hổ thô tục, cuối cùng đối phương chỉ coi như ngươi đang nói chuyện với không khí, trong lòng thầm mắng: Thô tục, quá thô tục.
Có người tươi cười quyến rũ mặt không đổi sắc nhưng giấu kim trong chữ, dấu dao trong lời nói. Làm sắc mặt người nghe xanh đỏ lục tím thay đổi liên tục, nhưng bởi vì khuôn mặt đối phương dịu dàng hòa ái tươi cười thân thiết nên bọn họ không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. “Kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không được”, chính là loại này.
Trên đây, là lúc nhắc nhở chúng ta nói chuyện phải có nghệ thuật, mà riêng ta cảm thấy, nói chuyện không phải chỉ cần có nghệ thuật, mà còn phải có thông minh nữa. Khụ khụ, ví dụ như, nếu ngươi thật sự thật thật sự phải tổn hại người khác một chút, thì giây tiếp theo phải làm cho họ cảm thấy, mình đang bị ảo giác sao?
Được rồi, ta thừa nhận lúc này ta có tí xíu hư hỏng.
Ta nhìn sắc mặt cứng đờ của Tam Nhi, môi giật giật nhưng nói không ra tiếng, nàng có chút xấu hổ nhìn về phía Liễu Như Nhứ. Nhưng Liễu Như Nhứ chỉ lạnh lùng nhìn ta, trong mắt xẹt qua kinh ngạc cùng nghi ngờ.
“A…A…Lam.” Oánh Lộ lắp bắp đã mở miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Ngươi…ngươi…”
“Tiểu thư!” Ta nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285593/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.