Chương trước
Chương sau
Nghe âm thanh từ phía sau, tiểu thư liền lộ ra mặt cười, tùy tay đặt Tiểu Hắc lên đệm, đi ra cửa: “Ca ca, hôm nay sao huynh lại về sớm như vậy?”

Tiểu Hắc Trư đại gia sau khi được tự do liền muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tốc độ của ta lại nhanh hơn.

Ta một tay chuẩn xác bắt lấy chân sau của nó dùng lực lôi kéo, thân mình trư gia tròn vo lập tức ngã nằm trên giường, há mồm kêu. Ta nhanh nhẹn đem điểm tâm nhét vào miệng nó, thoáng chốc biểu cảm tràn ngập bi phẫn của nó đều hóa thành thèm ăn.

Động tác nhai nhai nuốt xuống thật có thể nói là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, sung sướng không thôi. Lòng ta cảm thán một câu, heo quả nhiên là heo a.

“Hôm nay không có việc gì liền về sớm một chút, đúng rồi, Tiểu Hắc đâu?” Ta nghe một giọng nam lười biếng nói.

Tiểu thư có chút vui mừng: “Mấy ngày nay ca ca không vội sao? Vậy……”

“Nhìn nha đầu muội kìa, vội vã muốn gặp tiểu thúc như vậy sao?” Tiếng bước chân vang lên, nam tử hướng bên này đi tới.

Ta đưa lưng về phía bọn họ, vẫn duy trì tư thế bất động, hung tợn nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia: Nếu ngươi không ăn, cẩn thận ta làm thịt ngươi. Ta không tin đường hoàng một công chúa ta đây không làm gì được đầu heo nhà ngươi.

“Oánh Lộ, người kia là ai?” Thanh âm nam tử hơi trầm xuống hỏi.

Tiểu thư, cũng chính là Oánh Lộ trả lời:“Là người muội mới tìm được từ chỗ Phúc thẩm về làm bạn với Tiểu Hắc a.”

“Làm loạn!” Nam tử khiển trách:“Muội cũng không phải không biết tình trạng của Tiểu Hắc, bây giờ còn gọi người đến hầu hạ nó! Không nên hại nha đầu kia!”

Ta nghe vậy nheo mắt, nhìn chằm chằm hai mắt vô thần của Tiểu Hắc: Dù thế nào, ngươi là ưa sạch sẽ hay là có dịch heo?

Oánh Lộ không bị dọa chút nào, làm nũng nói: “Ca ca, ca ca, huynh đừng lo, lần này Tiểu Hắc rất thích nha đầu này, vừa rồi đút nó ăn nó cũng không có cắn nàng.”

Ta hẩy hẩy lông mi, không để ý thân hình Tiểu Hắc run run đối diện, a, ngươi có bệnh cuồng a, tiểu thư, ngươi đừng có chỉnh ta ôi.

Nam tử nghe vậy hồ nghi hỏi:“Thật sao?”

“Thật, không lừa huynh.” Oánh Lộ nhảy nhót nói:“Không tin chính huynh xem đi, nha đầu kia đang đút Tiểu Hắc ăn đó”

Sau đó ta bị người nhẹ nhàng đẩy ra một bên. Mà người đẩy ta ra kia vươn hai tay thon dài  trắng trẻo nâng hắc trư gia lên.

Giờ phút này Tiểu Hắc Trư đại gia chậm chạp nhai nuốt điểm tâm, thỉnh thoảng chuyển động tròng mắt vô thần nhìn nhìn ta, thật là có vài phần ngốc, rất đáng yêu. Theo tầm mắt Tiểu Hắc, người kia mặc cẩm bào màu bạc cũng quay đầu nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi?”

Nam tử mi cong như núi, mắt như tinh thần, da như tuyết, môi hồng răng trắng…… Được rồi, ta thừa nhận ta không có khiếu miêu tả người khác, chỉ tổng kết một câu, thiếu gia này thực thanh tú, dị thường tinh xảo.

Hắn hơi hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc lại nhìn ta, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Tiểu Hắc, đây là thân thích nhà ngươi? Cho nên ngươi mới không cắn?”

Dứt lời còn gật gật đầu tự diễn biểu tình“đúng là như thế”.

Ta nhìn thấy Tiểu Hắc được đặt xuống lui lại mấy bước, trong lòng có chút mất mát. Tiểu Hắc, ngươi sợ cái gì? Ta không phải người lòng dạ hẹp hòi a.

Ta chống lại ánh mắt xinh đẹp của thiếu gia, cúi đầu trả lời:“A?”

Nghe, thanh âm tràn ngập sương mù nhiều không kể xiết.

Thiếu gia nghe vậy hơi hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua hiểu rõ cùng chán ghét: “Ngốc tử?”

Ta thực sự không phúc hậu muốn thốt ra câu “Sư phụ”. Nhân vật Tây Du kí Ngộ Không thông minh nhất kêu một tiếng: “Ngốc tử!” Sau đó đồng chí Trư Chén Giới liền đặc biệt uất ức chạy đến trước mặt đường tăng nói:“Sư phụ! Người xem, đại sư huynh lại ăn hiếp ta!”

Các ngươi thắc mắc vì sao ta lại rõ ràng phản ứng của hắn như vậy? Phải biết rằng ta sinh sống ở hoàng cung nơi ăn tươi nuốt sống người khác, sớm đã luyện thành một thân nhìn mặt đoán ý rồi.

“Ca ca.” Oánh Lộ chạy đến bên giường,“Đây là người của muội, không cho phép huynh đuổi.”

Thiếu gia chán ghét chớp mi: “Trong phủ ta lưu lại cái ngốc tử này làm gì? Có Tiểu Hắc là đủ rồi, huống hồ trừ bỏ bộ dáng ngốc ngếch ra những cái còn lại Tiểu Hắc không có ngốc.”

Nói xong hắn lại lui về phía sau vài bước, giống như là đứng gần ta một chút sẽ bị lây bệnh ngốc không bằng. Ta không thể không nói tố chất của ta thật tốt, một chút tức giận ta cũng không có. Chỉ là âm thầm nhớ kỹ tướng mạo tinh xảo của hắn cùng cẩm bào đẹp đẽ quý giá kia.

A, lâu rồi ta không có phóng phi tiêu, không biết trình độ có xuống cấp chút nào không.

“Trong phủ cũng khó gặp được một người ngốc như vậy, huynh giữ lại cho muội chơi vài ngày không được sao?” Oánh Lộ chu chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói. Giờ phút này nhìn nàng mới giống cô bé hơn mười tuổi một chút.

Thiếu gia dùng con ngươi hẹp dài xinh đẹp của hắn quét qua ta liếc mắt một cái, mân mê môi mỏng nói:“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”

Oánh Lộ nhìn hắn nháy mắt mấy cái: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một người bơ vơ mãi như vậy được.”

Ta thầm oán Oánh Lộ nói sai rồi, những lời này phải là: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một heo bơ vơ mãi như vậy được.”

Thiếu gia miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia, nói: “Khó có được người vừa ý ngươi, không cắn nàng, vậy, khụ khụ, lưu lại đi.”

Lòng ta để cảm kích không thôi, thiếu gia, lúc ta phóng phi tiêu tuyệt đối sẽ không hướng chỗ không đau phóng nha.

Tiểu Hắc Trư đại gia nghe vậy chấn động thân mình.

Đúng, ta xác định ta không có hoa mắt, nó quả thật chấn động, nhìn ta run run. Như thế nào, ngươi muốn run cho ta xem sao?

Hừ, ngại trước kia cuộc sống quá thích ý sao, muốn biết hoa sơn trà kia vì sao lúc lớn lại hồng như vậy không?

Ta rất hòa ái nhìn Tiểu Hắc: Tốt lắm, về sau tất cả ta đều dạy cho ngươi.

Tiểu Hắc Trư lại chấn động, lần này bị thiếu gia phát hiện ra. Hắn ôn nhu hỏi:“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Đói bụng?”

Oánh Lộ thấy thế hướng ta hô một tiếng:“Ngốc tử! Còn thất thần ở đó làm gì, không mau đút cho ta!”

Trong lòng ta so sánh một tiếng “Ngốc tử” này của Oánh Lộ với âm thanh vị thiếu gia kia còn nguyên nước nguyên vị hơn……

Thiếu gia đem Tiểu Hắc đưa cho Oánh Lộ, vỗ vỗ quần áo căn bản không tồn tại một hạt bụi nào nói: “Ta về phòng trước.”

“Ca ca, tiểu thúc khi nào trở về?” Oánh Lộ nhìn thiếu gia chờ đợi, hỏi.

Khóe môi thiếu gia bĩ bĩ cười: “Không biết.”

Oánh Lộ dậm chân không thuận theo:“Ca ca, huynh gạt người.”

Thiếu gia đưa tay sờ sờ cái cằm có độ cong hoàn mỹ của mình: “Vậy sao muội còn hỏi ta?”

Ta một bên nghe, một bên cầm điểm tâm lắc lư trước mặt Tiểu Hắc Trư đại gia. Xem thân thể nhỏ nhắn của nó run run ta rất vừa lòng.

“Cái kia, ngốc tử, nếu ngươi làm rớt một cọng lông của Tiểu Hắc thì cứ chuẩn bị cái tay kia của ngươi bù lại đi.” Trước khi ra khỏi cửa, thiếu gia cảnh cáo nói.

Ta im lặng cúi đầu.

Ta mẹ khiếp, thiếu gia nhà ngươi giỏi lắm, dám uy hiếp ta. Ta quyết định đêm nay suốt đêm làm tiểu nhân, hơn nữa đem cái khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ kia của ngươi ra làm sàn nhà mà chà đạp.

Sau khi thiếu gia đi, Oánh Lộ ngồi một mình chống cằm ngẩn người. Ta như trước duy trì trầm mặc, im lặng ngồi ở bên giường chăm sóc Tiểu Hắc. Đương nhiên khóe mắt lâu lâu liếc nhìn Oánh Lộ một cái.

Giờ phút này Oánh Lộ rất ra dáng tiểu thư khuê các, khuôn mặt nhỏ hơi cúi, lông mi khẽ động, hai phiến môi hồng nhạt gợi lên.

Ta hiểu rõ, xem ra nàng xuân tâm nhộn nhạo, ta nói…tình yêu thật sự là xài rất tốt nha, ngay cả một cô gái ương ngạnh như vậy cũng bị chỉnh đến nhận không ra.

Hồi lâu sau rốt cuộc hồn Oánh Lộ cũng trở về, nhìn ta ngọt ngào nói: “Ngốc tử, về sau ngươi phụ trách chăm sóc Tiểu Hắc, nếu nó mất một sợi lông nào, ngươi liền một ngày không được ăn cơm.”

…… Bọn họ đúng là huynh muội a, đều độc ác như nhau.

Oánh Lộ đi rồi, còn lại ta cùng Tiểu Hắc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ta gỡ bỏ mặt nạ ngốc tử kia, miễn cưỡng dựa vào giường……

“Lại đây.” Ta hướng Tiểu Hắc không biết đã lui vào góc giường lúc nào nói.

Tiểu Hắc làm ngơ, không đáp lại.

Ta nhíu mày:“Lại đây.”

Ánh mắt Tiểu Hắc mơ hồ lướt qua ta như không khí.

Ta vỗ vỗ chỗ trống bên người, ôn nhu hòa ái cười:“Có lại không?”

Tiểu Hắc bước như bay, liều mạng chạy tới chỗ ta.

Ta sờ sờ thân hình nhỏ nhắn run run của nó, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ngươi có muốn ăn thịt heo không?”

…… Thân hình nhỏ trong tay lập tức lắc lắc cùng phát ra tiếng rống điên cuồng.

Hôm sau, kiếp nha hoàn của ta liền chính thức bắt đầu, chẳng qua công việc chính của bản công chúa là chăm sóc đầu heo, nghề phụ mới là chăm sóc người.

Về việc nha hoàn buổi sáng phải dậy sớm ta có chút buồn rầu. Quản gia quy định nha hoàn 5 giờ phải đứng lên, lúc ta nghe được việc này liền cảm thấy không ổn. Nhưng may mắn, ta hầu hạ không phải người, mà là nổi danh yêu ngủ đầu heo a.

Ta thực thông minh nhạy bén kêu Tiểu Hắc tiến vào trong lòng ta ngủ, ai đụng đến ta một chút nó liền hung tợn cắn, các nàng nào dám đắc tội với tiểu tổ tông này, vì thế ta liền thích ý ngủ thẳng ở trên giường Oánh Lộ.

Có đôi khi ta cảm thấy ta vô tâm vô phế làm bậy như vậy là bởi vì lúc còn nhỏ có đại sư nói chuyện với phụ hoàng.

Đại sư tư thái cao thâm nhìn ta rồi lại nhìn phụ hoàng, nói: “Ngũ công chúa mặt mày phúc tướng, cho dù ngốc cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời, gặp dữ hóa lành.”

Phụ hoàng tự động lý giải ý hắn nói ta người ngốc có phúc của người ngốc, ta lại chú ý tới cái từ “Cho dù” kia của hắn.

Xem ra hắn nói cũng đúng, ta đây chưa bao giờ phải nếm qua khổ tận cam lai, chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt.

Mấy ngày nay mọi việc trôi qua quá mức êm ả bình tĩnh, thần kinh của ta có dự cảm không lành, đây chính là hiện tượng trước khi có bão a.

Sự thật chứng minh ta đoán không sai, tất cả đã chậm rãi bắt đầu.

Buổi sáng hôm nay khi Oánh Lộ tâm tình phấn khởi giống như mấy đồng chí tội phạm được thả ra ngoài, hưng phấn nhảy nhót kích động kêu lên, một thân váy màu hồng mặt mày vui vẻ như hoa. Nói thật, cô nương này trưởng thành nhất định rất xinh đẹp.

Nàng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hắc nói:“Tiểu Hắc, ta đi ra ngoài, ngươi ở nhà ngoan ngoãn a.”

Lại ngẩng đầu liếc ta một cái, vẫn duy trì tươi cười nói:“A Lam, ngươi chăm sóc tiểu Hắc cho tốt, sáng mai ta sẽ có thưởng.”

Ta xác định nhất định cùng khẳng định hôm nay tâm tình của nha đầu kia thật là vô cùng tốt.

Giữa trưa Oánh Lộ còn chưa trở về, hắc trư đại gia lại đói bụng, ta chỉ có thể đến hỏi bọn nha hoàn trong phòng tiểu thư thức ăn ở đâu.

Nha hoàn kia hình như xem thường ta là người mới, bộ dạng lại ngốc, tùy tiện khoát tay sai bảo ta: “Ngươi tự mình đến phòng bếp lấy đi, đúng rồi, tiện thể lấy tổ yến về cho tiểu thư luôn.”

Thần kinh ta đột nhiên liền co rúm, phòng bếp, phòng bếp, chờ ta, ta tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.