“Từng tưởng tượng rất nhiều cảnh khi chúng ta gặp nhau. Lời xin lỗi tuy chẳng thể giúp cậu quên đi vết thương ấy. Nhưng tớ thật sự phải nói lời xin lỗi cậu.” 
- Ai đến vậy? Tiếng gọi vọng ra từ bên trong của Vy phá tan bầu không khí im lặng. 
Dù sao cũng không thể như vậy mãi được mà. 
- Lâu rồi không gặp. Giọng nói trầm lặng khẽ vang lên. 
- Ừ, lâu rồi không gặp. Cậu khỏe chứ? 
- Ừ, vẫn khỏe. 
- Hai người mang đồ vào nhà đi. 
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chẳng biết phải tiếp tục thế nào. Mọi người lại tiếp tục im lặng. Còn mỗi Vy vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao mọi người lại trở về cùng một ngày? 
Dương và Nam mang đồ lên phòng. Vy cứ gặng hỏi Ngọc Nhi đủ thứ chuyện nhưng nó vẫn cứ im lặng, như người mất hồn. 
Một lúc lâu sau Nam mới trở xuống.  
- Nhóc kia, em về từ bao giờ vậy? Anh tưởng em đang ở bên Pháp cơ mà.  
- Em mới về lúc sáng nè. 
Ba người bắt đầu ngồi tám. 
- Thật á? Sao trùng hợp vậy. Nam vờ tỏ ra ngạc nhiên, vẻ mặt hài hước vô cùng. Anh vốn như vậy. Vừa nãy anh im lặng không nói gì chỉ vì muốn cho đứa nhóc kia nói chuyện nhưng nào ngờ hai đứa nó nói có mấy câu rồi im luôn. 
Mãi khuya mọi người mới về phòng ngủ. Nam ở phòng của mình, còn Vy ngủ lại cùng Ngọc Nhi. 
Cả hai đứa nằm mãi vẫn không ngủ được. 
- Hai năm qua sống tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-anh-minh-cung-di-con-duong-phia-truoc/4734/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.