Bỗng không gian im phăng phắc, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó đang tiến tới gần. Cô cũng chẳng quan tâm, tay đưa ly rượu kề môi chuẩn bị uống. Nhưng một bàn tay từ đâu đã cướp mất ly rượu ấy của cô:
-Đưa nào? Đứa nào cướp của tao. Trả mau!
Nó hét lên, quay mặt về phía hắn. Nhìn thấy khuôn mặt này, không biết bao nhiêu cảm xúc lại dồn nén.
1s...2s...3s...
-Em quậy đủ chưa?
Hắn cất giọng khàn khàn. Cả đời này, chưa có ai dám chửi hắn, to tiếng với hắn. Chỉ có cô nàng này là to gan lớn mật, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng nghiệt một nỗi hắn lại đang đứng ngồi không yên vì cô nàng này. Đúng là ghét của nào trời trao của đấy. Những gì không thể với hắn thì chỉ cần gặp nàng ta là mọi thứ trở thành có thể.
Cô nhìn hắn, mắt mở to, tròn xoe:
-Ơ, anh đấy hả?
Hắn thở dài, vứt ly rượu sang một bên, kéo nó:
-Anh đưa em về!
Say đến mắc không còn nhớ là đang giận hắn nữa! Rồi không biết thừa hưởng đâu ra cái tính quậy khi say nữa, phá tan nát cái bar này rồi còn gì!
Nhưng cô nàng này lại chẳng biết nghe lời chút nào. Cô vội dựt tay ra, hét lớn:
-Em hỏi anh. Đây có phải bar của anh không?
Hắn nhíu mày, khẽ gật đầu.
Đột nhiên, nó khóc rống lên:
-Đồ tồi! Đồ bủn xỉn! Tôi là người yêu của anh, muốn quậy phá chút anh cũng không cho. Có mỗi cái bar thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-anh-buoc-den-ngay-mai/2314313/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.