Thật là đáng ghét. Nhờ ơn ai đó mà giờ tôi phải bỏ nguyên cả nửa tiết học để sát trùng và băng bó lại cái chân đáng thương. Thử nghĩ mà xem, một người yêu học hành như tôi lại bỏ lỡ mất 20 phút ngồi nghe giảng. Có phải quá lãng phí, quá xa xỉ rồi không? Đại học quốc gia chắc không nghe lí do vì sao tôi điểm thấp đâu nhỉ!
Tôi nhăn nhó, vừa bực, vừa tiếc, tập tễnh bước lên lớp. Haha, thật nực cười, một hotgirl nổi tiếng chảnh, kiêu ngạo, không coi bọn con trai ra gì mà giờ đây lại bước tập tễnh trên dãy hành lang, bên cạnh là một thằng con trai mặt lạnh tanh, đi cũng dìu tôi như bố thí. Và tôi cũng không biết giấu mặt mũi đi đâu khi nhìn mấy thằng ranh mà tôi phũ phàng ngày nào giờ nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như: “ Tưởng thế nào, hóa ra cũng là dạng dại trai...” =.=!
-Bỏ tay ra. Anh về lớp đi. Tránh xa tôi ra.
Tôi hất nhẹ tay hắn, nói.
Mặt hắn dù lạnh lùng nhưng thấy tôi phản ứng đột ngột như vậy cũng không giấu nổi ngạc nhiên, mắt nhìn tôi thao láo:
-Lại sao đấy?
Tôi không nói gì, chỉ chỉ cười khẩy một cái rồi tập tễnh tự bước đi về lớp. Dù sao cũng còn khoảng chục bước nữa thôi. Hắn đúng là phiền phức, hết bị thương, giờ vào lớp không biết nói gì khi bị giáo viên hỏi về vụ dưới canteen, Lâm và nhỏ Nhân. Cản giác như một mớ bòng bong đang đập vào mặt tôi vậy!
-Thưa cô, em vào lớp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-anh-buoc-den-ngay-mai/2314285/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.