Từ khi dính vào hắn, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị đảo lộn. Cái cuộc sống vô tư vô lo, chẳng sợ bố con thằng nào trước kia của tôi đã không còn nữa. Từ khi gặp hắn, tôi biết sợ một kẻ khác mà không phải bố tôi, tôi luôn phải suy nghĩ đến những điều kì lạ mà tôi gặp phải, tôi cũng luôn phải suy nghĩ về hắn.
Từ hôm hắn nói theo đuổi tôi thì không có động tĩnh gì nữa. Một hai hôm đầu, tôi cũng có suy nghĩ đến điều này. Nhưng rồi áp lực học tập và luyện tập đã tạm thời xóa đi nó trong đầu tôi. Tôi hầu như không nghĩ về hắn nữa, và tôi đã cố không nghĩ về hắn. Không phải vì tôi có tình cảm gì với hắn mà do kí ức của tôi, tôi không thể tìm một lí do nào phủ nhận hắn là cậu bé năm xưa tôi đã giúp đỡ. Đáng lẽ ra tôi đã lãng quên kí ức ấy, lãng quên cậu bé ấy. Nhưng vào ngày hắn nói theo đuổi tôi, khi nhìn vào mắt hắn, dòng kí ức đó lại hiện ra. Tại sao lại hiện ra vào lúc đó?
Ở trường, tôi vẫn giao tiếp va cười nói với Lâm bình thường. Lâm đối với tôi cũng có chút khác biệt: Cậu cười nói với tôi rất thoải mái trong khi lại vô cùng lạnh lùng, coldboy với những người khác. Và một người nữa cũng trở thành bạn tâm giao của Lâm, đó là nhỏ bạn thân tôi: Phan Mỹ Nhân.
- Trà, Nhân. Muốn uống gì không? Tôi khao.
Nhỏ bạn tôi nghe được khao cái là lại tớn lên, cười tít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-anh-buoc-den-ngay-mai/2314260/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.