Chương trước
Chương sau
Trên long sàng, Tấn Khánh đế ngày xưa anh minh thần vũ nay mắt trừng lớn vẻ mặt kinh hãi, hô hấp cùng tim đập sớm không còn, ba chữ cuối cùng hắn nghe thấy trong cuộc đời làm cho hắn chết không nhắm mắt.
Chờ hơn mười năm, cũng nhịn hơn mười năm, không cầu gì hơn, chỉ muốn đổi lấy một câu tha thứ của ngươi mà thôi, không nghĩ tới cuối cùng chờ đến không phải một câu tha thứ, mà là...
Trên đời có nhiều thứ sẽ theo thời gian trôi qua mà thay đổi, thậm chí bị người quên đi, duy nhất chỉ có hai thứ đi theo con người ta cả đời, đó chính là yêu và hận.
Thái tử lúc nhỏ bị người xúi giục giết hại chính huynh đệ của mình, sau khi lớn lên bị người mê hoặc lại càng làm trầm trọng thêm, tất cả những điều này Hoàng thượng đều biết đến, nhưng vào ngày hắn biết được chân tướng đằng sau màn độc thủ trả thù kia, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Vì xem ở tình cảm tỷ đệ năm xưa cùng nhiều năm áy náy, Hoàng thượng lựa chọn im lặng, tùy ý Khinh Vũ hủy đi hài tử của mình, chỉ hy vọng như vậy có thể làm cho đối phương tiêu mối hận trong lòng.
Nhưng sau này, Thái tử ngoài ý muốn chết đi, lão tam, lão tứ, lão lục huynh đệ tương tàn, này hết thảy sau lưng đều có cái độc thủ xúi giục, Hoàng thượng lần theo dấu vết để lại tra ra được bóng dáng Khinh Vũ, nhưng hắn vẫn như cũ lựa chọn nhẫn nhịn.
Thậm chí vào cái đêm lão ngũ chết đó, hắn rõ ràng biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng vẫn lựa chọn im lặng. Bởi vì hắn tin tưởng Khinh Vũ, cho dù đối phương có hận hắn, có trả thù hắn như thế nào, cũng sẽ không hủy đi Nam Tấn.
Bởi vì Khinh Vũ chính là hậu nhân của Hắc giáp quân Lý gia [gia tộc của mặt đen lão nhân], Lý gia, Ngưu gia, Mạc gia ba nhà kể từ khi Nam Tấn kiến quốc, hàng trăm năm đều thề sống chết bảo vệ Nam Tấn, mấy thế hệ đều vì Nam Tấn vùi thây nơi sa trường.
Hoàng thượng tin tưởng Khinh Vũ sẽ không phụ Nam Tấn, toàn bộ sở tác sở vi của Khinh Vũ đều là do hắn ngầm thừa nhận, ngầm yên lặng nhìn này hết thảy, Triệu gia thống trị Nam Tấn đến nay đã hàng trăm năm, cơ cấu tình báo cùng thế lực hắc ám khổng lồ của hoàng thất làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, ám vệ so với nó chỉ như con kiến mà thôi.
Hắn có thể nhẫn nhịn Khinh Vũ hủy đi lão đại, hủy đi lão lục, thậm chí gián tiếp hủy đi lão tam, lão tứ, lão ngũ, này đó hắn đều có thể nhẫn, duy độc không thể nhẫn nhịn đối phương hướng tiểu thất cùng Thanh Vũ ra tay.
Vì thế hắn lựa chọn phản kích, sau lại Khinh Vũ mất tích, hắn nghĩ đối phương đã chết, không nghĩ tới trước khi chết lại nhìn thấy nàng, nhiều năm không gặp, chúng ta đều thay đổi.
Tấn Khánh đế là một cái đủ tư cách Hoàng đế, nhưng hắn không phải là một cái đủ tư cách phụ thân.
Những năm hắn tại vị, Nam Tấn quốc thái dân an, chính trị tương đối thanh minh, quốc gia từ từ phồn vinh hưng thịnh, quốc lực chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi liền vượt qua Đại Sở, đứng thứ hai trong bốn nước, thậm chí vì ngày sau Nam Tấn diệt Sở nhất thống thiên hạ mà chôn xuống rất nhiều quân cờ. Có thể nói hắn là một cái đủ tư cách Hoàng đế.
Nhưng hắn lại đối hoàng tử của mình lạnh lùng vô tình, tận mắt nhìn các hoàng tử bị người châm ngòi ly gián, huynh đệ tương tàn, hắn vẫn như trước thờ ơ, chẳng quan tâm bọn họ bị người hại chết. Cho nên phải nói hắn không phải là một cái đủ tư cách phụ thân.
Nhưng đối với Như Tuyết, đối với Thanh Vũ, đối với tiểu thất, hắn đem tất cả yêu thương chôn tận sâu nơi đáy lòng, yên lặng trả giá không cần hồi báo.
"Thực xin lỗi, Khinh Vũ đã sớm chết, hiện tại ta đã không còn là ta, chúng ta rốt cuộc vĩnh viễn không thể quay lại như xưa được nữa!"
Khinh Vũ nhìn Hoàng thượng chết không nhắm mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng thì thào tự nói, một giọt lệ lăn theo khoé mắt rơi xuống mặt đất. Thời khắc này nàng tựa như một hài tử bị người vứt bỏ, đối mặt cơ khổ vô y thế giới vụng trộm khóc.
Một lát sau, nàng lại mở mắt ra, khôi phục như lúc ban đầu, trong ánh mắt nhìn không ra một tia sinh cơ.
Lạnh lùng nhìn Hoàng thượng chết không nhắm mắt, Khinh Vũ vươn tay vuốt mắt, sau đó xoay người rời đi, không biết tung tích.
Mùa đông, Cảnh Bình năm thứ hai mươi ba, thời khắc này chính là lúc Thất hoàng tử được sinh ra vào mười sáu năm trước.
Cùng là đại tuyết, cùng một cái canh giờ, cách hôm nay đúng mười sáu năm trước, Thất hoàng tử cùng Trưởng công chúa được sinh ra, mà mười sáu năm sau, Hoàng đế thứ bảy của Nam Tấn - Tấn Khánh đế vì trọng bệnh mà băng hà.
Vận mệnh vẫn luôn quỷ dị như thế, trùng hợp như thế, đùa bỡn sinh linh trong lòng bàn tay.
Thời khắc này, lão tứ trong Phượng Tê lâu cùng mỹ nhân nói chuyện yêu đương quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun máu tươi, hắn gục xuống vô lực la lên cầu cứu thị vệ canh giữ bên ngoài, mà mỹ nhân bên người cũng đã sớm chết đi.
Lão lục, chúng ta ở dưới đó chờ ngươi!
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão tứ nghĩ tới lão ngũ, nghĩ tới những tháng năm bọn họ bên nhau, mở to hai mắt chết không nhắm mắt.
Thật lâu sau, mọi người mới phát hiện ra thi thể của lão tứ.
Đêm, gió lạnh gào thét, từ Tấn Dương cung truyền đến tiếng la thương tâm của Tần công công: "Hoàng thượng... băng hà ~"
Rất nhanh, tin Hoàng thượng băng hà truyền khắp toàn bộ hoàng cung, văn võ bá quan ngoài cung lập tức nhận được tin, vội vàng kéo nhau chạy đến hoàng cung, không lâu sau, toàn bộ dân chúng hoàng thành đều biết Hoàng đế của bọn họ đã băng hà.
Hoàng cung chìm ngập trong tiếng khóc, bi thương bao phủ cả khoảng trời, rất nhanh lan đến từng ngõ ngách Nam Tấn, thậm chí lan đến cả Bắc Tần, Đại Sở, Đại Minh các nước.
Thanh Vũ gục vào trước long sàng khóc rống, phía dưới chúng phi tần cũng đầy bi thương, ngoài điện văn võ bá quan trầm mặc không nói, trong không khí im lặng trầm trọng lặng lẽ đưa Hoàng thượng thăng thiên.
Nửa nén hương sau, Lục hoàng tử mang theo đám thị vệ cả người đầy máu vội vàng chạy tới, mà Tứ hoàng tử lại thủy chung chưa bao giờ xuất hiện quá, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thắng bại đã phân.
Lão Hoàng đế băng hà ngày thứ hai, Lục hoàng tử dưới sự ủng hộ của bách quan đăng cơ vi đế, ban bố chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ.
Mà ba vị trọng thần trong triều, từ tể tướng, Ngụy thái sư đến Tô thượng thư đều từ đầu tới cuối một câu cũng không nói.
Về phần di chiếu của lão Hoàng đế, mọi người cũng không có tìm được, Tần công công thông báo Hoàng thượng lúc sinh tiền không có lập di chiếu, tân hoàng đã định, cho nên tất cả mọi người đều lựa chọn quên đi nó, bao gồm cả chiếc ngọc tỷ truyền quốc đã mất tích kia.
Tân hoàng đăng cơ ngày thứ nhất liền hạ lệnh cho phiên vương các nơi lập tức hồi hoàng thành tế điện Tấn Khánh đế, Cách Ca, Nhị hoàng tử cũng phải quay về.
Nam Tấn cổ hoàng lăng.
Nam Tấn có hai cái hoàng lăng, một cái được xây dựng lúc Nam Tấn vừa kiến quốc, đặt tại nguyên quán của Triệu thị - Long thành, sử gọi cổ hoàng lăng. Một cái được xây dựng lúc dời đô đến hoàng thành hiện nay, sử gọi tân hoàng lăng.
Cổ hoàng lăng không những chính là nơi an táng của khai quốc hoàng đế Tấn Thái Tổ, mà còn là nơi an nghỉ của liệt tổ liệt tông hoàng tộc Triệu thị cùng hoàng thân quốc thích; Mà tân hoàng lăng được dùng để an táng Tấn Huệ đế cùng năm vị hoàng đế sau đó, ngoại trừ hoàng đế, hoàng tộc không thể chôn cất ở nơi này.
Lịch đại hoàng lăng đều do hoàng thân quốc thích hoặc là hoàng tử trông coi, tân hoàng lăng hiện tại được một vị hoàng thân chi thứ trông coi, mà cổ hoàng lăng lại được một thái giám trông coi.
Trong cổ hoàng lăng, trước linh vị*, một thái giám trẻ tuổi quỳ trên mặt đất gào khóc, khóc thật lâu, liền ngay cả hộp gỗ được đặt trên bàn trước mặt hắn cũng bị nước mắt thấm ướt.
* Linh vị hay bài vị có nghĩa gốc là tấm thẻ bằng giấy hoặc gỗ, bằng đồng… để viết họ tên của các bậc thủy tổ, tiền bối, những người đã mất.
"Hoàng thượng, nô tài nhất định không cô phụ ủy thác của người!" Thái giám trẻ tuổi thương tâm nói, nói xong lại khóc lớn lên.
Hộp gỗ trên bàn nằm lẳng lặng ở nơi đó, hộp gỗ dài hai thước, rộng một thước, bề ngoài thoạt nhìn thực bình thường, tựa như hòm gỗ gia dụng của dân chúng.
Nhìn tro bụi bám trên đó, hộp gỗ hẳn là đã được đặt ở nơi này rất nhiều năm, bất quá nơi ổ khoá lại có một tia xước nhỏ, nhìn dấu vết hẳn là nửa năm trước đã bị người mở ra quá.
Phía trên, đối diện thái giám chính là hàng trăm linh vị, hương khói từ bên trong lư hương chậm rãi bay lên, không biết vì sao làm cho người ta có cảm giác như có hàng trăm người ngồi ở phía trên, một mực yên lặng nhìn thái giám khóc rống cùng hộp gỗ cũ kĩ trên bàn.
Ngoài phòng, một cái tiểu thái giám khẽ nghiêng người qua cửa sổ, vụng trộm nhìn thái giám đang khóc lớn trong phòng, thái giám này là được điều đến từ trong hoàng cung nửa năm trước, hình như tên là Tiểu Quế Tử, nghe nói từng là tâm phúc bên người Hoàng thượng.
Tiểu thái giám mặc kệ này đó, hắn chính là phụng mệnh theo dõi Tiểu Quế Tử, đem nhất cử nhất động của hắn báo lên cấp trên là được, còn lại gì đó hắn mặc kệ.
Không biết vì cái gì, tiểu thái giám đang nghiêng người nhìn lén đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, phía sau lưng không biết đã ướt đẫm từ bao giờ, sợ hãi từ trong đáy lòng lan tràn ra.
Lại ngẩng đầu, tiểu thái giám lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, hàng trăm linh vị được đặt ở phía trước thật giống như hàng trăm ánh mắt đang nhìn hắn, vô tận sợ hãi đem hắn cắn nuốt, tiểu thái giám còn chưa phản ứng lại đã thẳng tắp ngã về phía sau, tim đã ngừng đập từ lâu.
- ---****----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.