Y nằm ở trên giường, vươn một cánh tay trắng như ngọc, gắt gao che mắt, sợ bị Vũ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, không phải mình đã tha thứ rồi sao? Sao vẫn cảm thấy không cam lòng.... Thì ra... Bản thân không phải đơn thuần thiện lương như vậy, có lẽ vẫn chưa thể nào tha thứ được, nhưng trừ bỏ như vậy, ta còn có biện pháp khác sao? Bản thân còn yêu hắn a, ta sao có thể trốn đi?! Sao có thể lại tự lừa mình dối người... Nói bản thân không thèm để ý... 
Khi mình còn sống, thì sinh mạng đã đem đưa cho người rồi, nhưng đến khi nào thì... Ngươi thật sự có thể chỉ liếc mắt nhìn một mình ta chứ... Che kín ánh mắt, chảy xuống từng giọt nước mắt trong suốt. Chợt, Vũ ôm chặt Y. 
"Vẫn không thể tha thứ ta sao? Ta biết, thời gian không thể quay lại, chuyện cũ cũng đã trôi qua hết rồi. Nhưng mà, hãy tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời yêu ngươi, bù đắp lại tình yêu của ta đối với ngươi..." Những lời này vẫn không thể làm Y tin tưởng... Như đối với chữ yêu thương, Vũ không biết đã nhắc đến bao nhiêu lần, nhưng bản thân mình lại không thể tin tưởng... Không... Là không dám tin tưởng... 
"Y.... nhìn ta" Vũ ôm Y ngồi lên trên đùi, trịnh trọng nói. 
Y dần dần ngừng khóc, nhưng lại không dám nhìn Vũ. 
"Y... Đừng trốn tránh đối mặt với ta, ngươi luôn che giấu tâm tư sâu như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn rơi vào cục diện bế tắc. Ta biết, từ sau lần ta làm tổn thương ngươi, ngươi đã không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-vo-diem-ngoc-nghech/1308238/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.