Rất nhanh, đoàn người đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm gian nhà của người quen An Tu.
Đoàn người mất một đoạn đường khá dài, không ngoài mong đợi đã nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trước mặt.
An Tu cười buông bàn tay đang đỡ Y ra, tiến lên gõ gõ cửa.
"Nãi, mở cửa đi." Vừa nói vừa gõ cửa. Người bên trong vẫn im lặng, trong khu rừng chỉ còn lại thanh âm gõ cửa của An Tu vọng lại, yên tĩnh đến kì lạ.
"Không có người sao", An Tu thì thào tự nói, nhưng rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng vang.
"Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa." An Tu đứng ngoài cửa liền nghe thấy giọng của Nãi, liền ngưng gõ cửa, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ.
"Két...." Cánh cửa gỗ nặng nề bị người đẩy ra. Bên trong xuất hiện một...... Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Không sai, chính là thiếu niên. Hai má hơi hơi ửng hồng, con ngươi đen lúng liếng, cùng gò má phì nộm của trẻ con, đúng bộ dạng của một thiếu niên.
"An Tu là ngươi a, đã lâu không gặp, sao giờ mới về thăm ta a." Khẩu khí của Nãi đối với An Tu vừa oán giận vừa kì quái.
Vừa thấy Nãi lộ diện, Vũ cùng Y đều sửng sốt, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ đến, trưởng thôn Miêu Cương chính là một tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi.
"Ngươi a ngươi a, nhiều năm trôi qua như vậy mà sao ngươi vẫn là bộ dạng này a", An Tu đành lên nói với Nãi.
"Phải không?? Ta cũng không nhớ a. Hai mươi năm trước ta vẫn như vậy mà. Được rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-vo-diem-ngoc-nghech/1308230/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.