A Tiêu dùng lực bóp mạnh tay người tên Lạc Hoàng kia rồi nhanh chóng hất hắn ngã ra đất, y quay sang đưa tay sờ lên mặt Lạc Kiều có phần hơi khó chịu.
Lạc Kiều bây giờ vẫn còn ngạc nhiên, y chỉ đứng im mở to mắt nhìn A Tiêu, mặc y cứ thổi vào mặt mình cho đỡ rát. Bỗng y bật khóc nức nở, y khóc như một đứa trẻ, như muốn trút đi mọi ấm ức của mình ra ngoài vậy.
Ai nhìn vào cũng thấy bất ngờ, một nam nhân hai mươi tuổi lại bị một cái tát lại khóc như một đứa trẻ. Nhưng Liên Thành thì khác, cậu nhìn vào đôi mắt đượm buồn ấy lại thấy được sự bi thương, sợ hãi và cả sự chán ghét.
Cậu không biết y đã trãi qua chuyện gì nhưng lần đầu gặp y cậu cảm thấy ánh mắt đó như đang cầu cứu mình vậy.
A Tiêu không cầm lòng được ôm y vào lòng cho anh một chỗ dựa rồi chờ đợi cho y truất hết tất cả.
- Ngoan...được rồi, có ta ở đây không ai có thể đụng vào huynh cả.
-....
Lạc Hoàng nhìn hai nam nhân ôm nhau giữ chốn đông người thì có phần tức giận. Hắn tiến lên lôu Lạc Kiều ra khỏi người A Tiêu nhưng cánh tay của hắn vừa mới chạm vào tay y đã bị A Doãn ngăn lại.
- Đại ca....sao nóng quá vậy, không nhìn thấy huynh ấy không muốn sao ?
- Ngươi.....
Lạc Hoàng định gạt A Doãn ra thì đám người của A Hạo lại đứng chắn trước mặt hắn. Hắn tức giận quay lên nhìn Ngô Thiễn và Liên Thành quở trách.
- Hoàng thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477028/chuong-111.html