Năm năm sau, cuộc sống trong hoàng cung dường như bị đảo lộn hoàn toàn, không còn yên bình vắng lặng như trước kia nữa.
Tại Hoàng Ninh cung, phía trước đại sảnh đang có năm cục nhỏ nhỏ đang quỳ bên dưới, từ đầu tóc chi đến mặt mũi đâu đâu cũng dính bùn đất cả. Trên ghế có ba gương mặt tức giận, GIA MINH tay cầm cái roi nhịp nhịp nhìn đám nhóc.
- Nói ai cho các con đi xuống ao đó mà bắt cá. A TIÊU, TIỂU NHA hai con nói rõ cho ta.
- Con....hức.....
HÀN PHONG nhìn thấy đám trẻ cứ khóc hoài, nhíu mày nhìn rồi đi đến chỗ A DOÃN và TIỂU PHIÊN đưa tay xoa xoa đầu chúng nghiêm giọng hỏi.
- Nói đi, đứa nào đã bày ra trò này ?
TIỂU HÀO nghiêng mặt lén nhìn LIÊN THÀNH rồi lại đưa ánh mắt cún con hai môi mím chặt nhìn A HẠO khẽ kêu.
- Ca...ca ca cứu đệ.
A HẠO chán nản bỏ hẳn quyển sách đang đọc dở trên tay mình xuống, y dù mới năm tuổi nhưng có thể nhận biết và đọc được các mặt chữ. Đối với y ngoài đọc sách và luyện viết không thì nằn nặc đòi cho bằng được chính tay phụ thân dạy y võ thuật.
A HẠO đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn đệ đệ mình, rồi nhanh chóng đi lại chỗ phụ thân mình quỳ xuống.
LIÊN THÀNH thì không lấy gì ngạc nhiên vì hành động đó của y nhưng HÀN PHONG và GIA MINH thì có. HÀN PHONG đi lại ngồi xuống chỗ y lớn tiếng hỏi.
- A HẠO sao con lại quỳ ?
- Phụ thân, thúc thúc, cửu cửu, lỗi là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477011/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.