Ba tháng sau.
Mọi chuyện bây giờ đã quay về quỹ đạo cũ của nó, còn LIÊN THÀNH đã lấy hết can đảm nói hết sự thật cho anh biết. Trái với những gì cậu tưởng tượng anh sẽ thất vọng này kia nhưng NGÔ THIỄN chỉ cười xoa đầu cậu, rồi ôm cậu vào lòng an ủi, hứa sẽ bảo vệ cậu cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cậu bây giờ không phải bận tâm bất cứ chuyện gì cả, mọi quyền hạng cậu đã giao toàn bộ lại cho anh. Cậu bây giờ chỉ có việc cùng hai người kia ăn ngủ chán chê lại phá chỗ này quậy chỗ kia.
Sáng hôm nay, NGÔ THIỄN đã cho tập trung mọi người từ đến buổi thượng triều từ sớm. Anh đang đau đầu vì hết người này dâng sớ đến người kia dâng sớ về việc ba người cậu hết đến phủ người này ăn ở chán chê lại đến phủ người khác lấy cớ thăm quan mà quậy phá.
- Hoàng thượng, người mau nghĩ cách để ngăn độc vương lại đi. Chứ theo đà này, nhà chúng thần sẽ toang mất.
- Đúng rồi đó hoàng thượng, mong người mau nghĩ cách giúp chúng thần.
NGÔ THIỄN đưa tay lên xoa xoa hai thái dương của mình, chuyện họ yêu cầu còn khó hơn bảo anh lên trời hái sao nữa.
- Chuyện này..... các ngươi đang làm khó ta đó...
- Vậy hai vị vương gia có cách nào không, nếu như ngăn được nhị vị công tử kia thì độc vương sẽ về lại cung thôi.
NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN gương mặt khó sử nhìn họ mà cười trừ. Nói họ ra trận giết giặc thì may ra họ sẽ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476986/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.