LIÊN THÀNH cứ như vậy, nằm đó ôm lấy lấy thân xác của NGÔ THIỄN, lệ trên khóe mi cậu cứ như tiếp tục rơi, đến một lúc thì cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cậu tỉnh dậy lại là sáng hôm sau, cậu cười nhạt, bước xuống huyết băng. Đặt lên môi anh một nụ hôn thay cho lời chào buổi sáng.
- NGÔ THIỄN, huynh ở đây đợi ta. Bây giờ ta phải lên buổi thượng triều, nếu ta cứ ở bên huynh mãi ta e họ sẽ cầm cự không nổi quá. Chờ ta, giải quyết xong ta sẽ lại đến đây bồi huynh nói chuyện.
Nói xong cậu cũng dứt khoác bước ra khỏi nơi đó, gương mặt bi thương đau khổ từ khi cậu bước chân khỏi nơi đó đã hoàn toàn thay đổi.
- Có chuyện gì mà tất cả tập trung ở đây ?
- A...
- Không có gì à, tụi ta chỉ muốn xem đệ có sao không thôi.
LIÊN THÀNH bước ra khỏi mật đạo, liếc mắt nhìn về phía đám người HÀN PHONG như đang bàn luận chuyện gì đó, gương mặt của họ hiện rõ sự lo lắng, căng thẳng.
Cậu đi lại ngồi vào chiếc ghế lớn gần đó, gương mặt thanh tú kia đanh lại. Chất giọng mềm yếu hôm qua đã thay vào một giọng lạnh đến nổi cả sống lưng họ cũng buốt theo.
Chưa nói, vẻ mặt thanh tú bi thương, đau khổ bây giờ lại hiện rõ sự lạnh lùng bất cần, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe ngấn lệ giờ lại sắc bắn lạnh đến lạ.
- LIÊN Nhi, ngươi giờ đã .......
- Đã sao ? Hửm.
- Không....không.... sao cả.
Cảm giác đến thở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476979/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.