- Đừng....đừng....LIÊN THÀNH.....
HÀN PHONG miệng cứ lẩm bẩm đừng đừng gì gì đó. NGÔ LÃNG đang ngồi ngục bên giường nghe như HÀN PHONG đang gọi. Y giật mình ngồi dậy xem xét tình hình của HÀN PHONG.
Là người đã tỉnh thật rồi, NGÔ LÃNG như vỡ òa viền mắt đỏ ửng cố ra sức lay người HÀN PHONG dậy.
- HÀN PHONG, HÀN PHONG ngươi tỉnh rồi đúng không. Mau mở mắt ra nhìn ta đi, HÀN PHONG.
- A....
HÀN PHONG như nghe được có ai đó đang gọi mình, y từ từ mở mắt ra. Trước mắt y là một nam nhân, nhưng không thể nào nhìn rõ là ai. Y nhắm mắt liên tục hai ba cái mới xác định được nam nhân kia chính là NGÔ LÃNG.
Y mở to mắt hết sức có thể, ôm chầm lấy cổ NGÔ LÃNG mà khóc. Y cứ tưởng mình một lần nữa bước vài quỷ môn quan sẽ không trở về nữa. Người mà y luôn muốn nhìn thấy đầu tiên lại chính là người này. Cảm giác lúc khi y ngã xuống y hoảng sợ biết mấy, vì y còn thứ cất giấu ở trong lòng chưa kịp nói ra.
NGÔ LÃNG cũng sững người ngạc nhiên khi thấy hành động này của HÀN PHONG. Nhưng rồi y cũng cười đầy sủng nịnh, đưa tay mình ôm qua người HÀN PHONG kéo y sát mình hơn.
- Ngoan, được rồi. Ổn rồi, không sao nữa rồi, không ai có thể đem ngươi đi một lần nữa đâu.
- Ta rất sợ, lúc đó ta rất sợ, sợ sẽ không gặp được ngươi nữa.
''chụt'' NGÔ LÃNG đặt lên tráng HÀN PHONG một nụ hôn kêu rõ to, đưa tay lau đi hai hàng lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476971/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.