Kể từ khi được đưa đến đây cũng được ba tháng, trong ba tháng đó họ chỉ có việc ăn rồi ngủ, chán chê thì họ lại kiếm việc chơi phá. Nơi này được NGÔ THIỄN cho tụi cậu muốn làm gì thì làm. Đang chơi ngoài bờ hồ thì LIÊN THÀNH thấy ba người kia đi lại, nhưng vẻ mặt của cả ba có gì đó lạ lạ.
- Bộ tụi này ăn hết cơm hết gạo nhà ngươi à.
-.......
- Ê.... ta đang hỏi ngươi đó.
NGÔ THIỄN nhìn LIÊN THÀNH rồi anh không nói không rằng gục đầu lên vai cậu. Cậu định đẩy nam nhân này ra nhưng giọng anh như đang cầu xin cậu vậy.
- Chỉ một lúc thôi, một lúc thôi. Cho ta dựa vào vai ngươi một lúc thôi.
LIÊN THÀNH không biết vì sao sau khi nghe lời thỉnh cầu từ anh thì cũng đứng im, để cho anh dựa vào. Không gian quanh họ như lắng đọng, chỉ nghe được tiếng gió xì xào đang thổi ngoài kia.
GIA MINH thấy có gì đó lạ đi lại thúc tay NGÔ DIỆN tò mò hỏi.
- Có chuyện gì xảy ra à ? Nhìn đại huynh của ngươi có vẻ mệt mỏi.
- Không có gì, chỉ là việc triều chính thôi. Với lại có một chuyện nữa. Chuyện này ta nghĩ nên để huynh ta nói thì tốt hơn.
Mọi người ngồi vào bộ bàn ghế gần đó chờ đợ hai con người kia. Được một lúc, anh đứng thẳng dậy, mỉm cười với cậu. Nắm tay kéo cậu đi về phía mọi người, sáu con người mười hai cặp mắt nhìn hai người vẻ đầy nguy hiểm. NGÔ THIỄN vờ ho nhẹ một cái rồi vào vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476961/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.