Hai ngày trôi qua là hai ngày LIÊN THÀNH tự nhốt mình trong phòng. Cậu muốn ở một mình, cũng chả màng ăn uống, ai gọi gì cậu cũng không phản ứng. Im lặng, kiểm điểm, tự trách lại mọi hành động của mình. Chỉ vì muốn một lần mở lòng để biết thế nào là yêu một người mà cậu lại trả cái giá quá đắc. Nực cười, đường đường là một sát thủ, va chạm nhiều lại bị một tên không gì làm nhục.
Cậu nhếch miệng cười, nhắm mắt thở hắc ra một hơi. Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, tập trung mọi người trong Ẩn cung lại.
- Xin lỗi mấy ngày qua ta đã làm phiền mọi người nhiều rồi.
- LIÊN THÀNH, đệ thật sự không sao ?
- PHONG Ca, đệ không sao. TIỂU TÂM muội vào trong lấy hết mấy món đồ ta đã chuẩn bị sẵn trên bàn đem ra đây.
TIỂU TÂM đi vào lấy ra một tay nải lớn, ai cũng thắc mắc nhìn LIÊN THÀNH.
- Trong thời gian qua, cảm ơn mọi người đã luôn ở bên ta, luôn quan tâm tin tưởng ta, ta thật sự cảm ơn. Đây là một số tiền với ít trang sức, TIỂU TÂM muội đem chia cho mọi người đi.
Một người trong đám đó liều mạng bước lên một bước rụt rè giọng run run hỏi cậu.
- Công tử, nếu chúng tôi làm gì sai xin người cứ nói. Cái này chúng tôi không nhận đâu.....
- Đúng đó.... chúng tôi nguyện đi theo người, xin đừng đuổi chúng tôi mà.
Thấy mọi người ai cũng hoang mang, sợ hãi LIÊN THÀNH chỉ cười, đem mấy túi nhỏ chia đều cho họ.
- Ta không đuổi các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1476950/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.