Lần nửa tỉnh lại,Vân Tiên thấy lạnh muốn đắp lại chăn nhưng trong nháy mắt lại nhìn thấy chăn nhung dính nhiều vết máu.
Khó trách lại đau như thế. Hắn gói kỹ lưỡng chính mình nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra. Trong phòng ngoại trừ mùi vị hoan ái, giường hỗn độn, y phục bị xé rách,mà người kia đã không thấy.
Bên tai nghe được chiêng trống ồn ào náo động, hôm nay là ngày hắn đăng cơ đại điển sao?
Mặc xong y phục, hắn đứng ở phía trước cửa sổ.
Ngoài phòng là gió lạnh tàn sát bừa bãi nhưng chỉ là vội vàng đi qua người, trên mặt đều mang theo một cỗ vui mừng, vì thế hắn liền cũng cười, cười ra máu.
Cẩn thận lau vết máu đi, hắn đứng trước kính.
Gương mặt vẫn tái nhợt như cũ, dưới cổ trải rộng hôn ngân,đập vào mắt kinh hãi. Hắn kéo chặt y phục quay về nằm trên giường.
Sở Lăng một tháng không có đến.
Một tháng sau,trên không trung đã rơi xuống rất nhiều tuyết, thuần trắng xinh đẹp trải rộng cả vùng đất.
Mỗi ngày đều có cung nữ đưa đồ ăn lại đây,Vân Tiên ăn cực ít, sắc mặt càng tái nhợt.
Bốn tháng trước đó, ngày Sở Lăng được thả khỏi nhà lao ngực hắn kết úc khí, võ công nghịch tập kinh mạch, cho nên mỗi ngày ho ra máu. Sở Du gọi thái y xem nói là tâm bệnh, mỗi ngày đều cho hắn uống thuốc tốt nhất để cho bệnh tình của hắn thuyên giảm.
Không ai biết, tâm bệnh của hắn không thể chửa.
Sở Lăng không biết, cho nên khi đoạn tuyệt với Vân Tiên,Vân Tiên mỗi ngày càng thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/202891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.