Ngày hôm sau khi Sở Lăng thấy Vân Tiên mặt hắn như trước không chút thay đổi, hai người ngồi đối diện nhau, trên mặt Sở Lăng có suy nghĩ sâu xa, còn nhìn Vân Tiên tìm tòi nghiên cứu.
“Kế hoạch của ngươi đến tột cùng là như thế nào?”
Vân Tiên lạnh nhạt nói:“Nếu đệ nói,huynh sẽ đồng ý giúp đệ?”
Sở Lăng lạnh lùng cười,“Huynh không phải là một người tò mò.”
Vân Tiên yên lặng, qua một lúc lâu mới nói:“Đệ biết huynh thích Đoan Mộc mộng.”
Trong mắt Sở Lăng hiện lên một tia khổ sở,“Nàng đã lập gia đình.”
“Nếu đã lập gia đình huynh liền không thích,vậy hiện tại huynh cũng sẽ không ở trong này.”
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn con ngươi sâu thẳm của hắn, ánh mắt vẫn là kiên định như cũ, chưa từng thả lòng. Hắn đột nhiên liền bắt tay của hắn, âm thanh lạnh lùng nói:“Đệ đến tột cùng muốn làm cái gì? Muốn hại Mộng Nhi? Đệ muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Vân Tiên không vội không giận, nói:“Đệ chỉ là muốn báo thù.”
“Mộng Nhi cũng là người của nhà Đoan Mộc.”
Vân Tiên bình tĩnh nhìn hắn, thở dài một hơi nói:“Nếu đệ muốn hại Đoan Mộc Mộng,tại sao còn tìm huynh giúp đỡ?” Người hại hắn thì hắn sẽ báo thù, nhưng Đoan Mộc Mộng chẳng qua là người không liên quan thôi.
Sở Lăng buông tay hắn ra,“Vậy đệ nói đi,đệ muốn huynh làm cái gì?”
Vân Tiên chậm rãi nói:“Đưa đệ tiến cung, hiến cho Hoàng Thượng.” Tám chữ vừa nói ra làm cho Sở Lăng biến sắc.
Vân Tiên mỉm cười khuynh quốc khuynh thành,“Đệ muốn được sủng ái.”
Sở Lăng hít một ngụm khí, trong ***g ngực càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/202881/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.