Phong quốc năm hai mươi ba, cuối xuân.
Nghe đồn mỗi khi vào vùng núi sâu trong Hồ Điệp Cốc, từ chín năm trước vẫn truyền đến một tiếng đàn. Mọi người dần đồn qua lại tiếng đàn đó nghe rất bùi tai, nghe như tiếng đàn của thần tiên.Cho nên ai đi ngang qua đó, luôn nhịn không được dừng lại nghe một đoạn.
Đoạn Dạ Thần cười tủm tỉm nhìn người đánh đàn, thuận tiện đút một cái bánh hoa quế vào trong miệng mình,cho đến khi ăn hết bánh trong tay mới vỗ vỗ tay từ trên cây nhảy xuống, ngồi vào vị trí đối diện người đánh đàn,mặt vẫn như cũ cười tủm tỉm. Tay hắn chống đầu cảm thấy vô cùng thú vị nói:“A Tiên,cậu mỗi ngày đánh đàn không biết mệt sao?”
Người đánh đàn ngẩng đầu, tiếng đàn ngưng lại, hắn thản nhiên liếc người ngồi đối diện một cái,“Ngươi mỗi ngày đều leo cây, cũng không cảm thấy mệt sao.”
Đoạn Dạ Thần thấy Vân Tiên trả lời, rất là đắc ý nói:“Sư phụ của ta dạy ta leo cây thôi.”
Vân Tiên khảy đàn lãnh đạm nói:“Sư phụ của ta dạy ta đánh đàn thôi.”
Đoạn Dạ Thần nhìn xem thường,“Sư phó của ta dạy ta có thể làm ta trở thành đệ nhất thiên hạ, sư phụ dạy ngươi sao nha? Chẳng lẽ ngươi thật sự lập chí trở thành nam tử trăng hoa sao?”
Sắc mặt Vân Tiên vững vàng, cũng không vì lời hắn nói mà thay đổi, Đoạn Dạ Thần bưng chén trà trên bàn lên, đang muốn đưa đến bên miệng thì Vân Tiên dung ngón tay nhẹ bắn ra, chén trà lập tức tan nát.
Đoạn Dạ Thần kinh ngạc, tiếp theo là vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/202879/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.