Sở Lăng vui sướng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vân Tiên. Rời khỏi cánh môi,Sở Lăng vui sướng nhìn hắn.Ngữ Khí Vân Tiên rất lạnh nhạt:“Sao huynh lại tới đây?”
“Huynh yêu đệ!” Vùi ở bên cổ hắn,Sở Lăng không chút do dự nói. Mũi ngửi được chính là mùi vị hắn quen thuộc,điều này làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.
Vân Tiên giật giật lời nói tuyệt tình rốt cuộc cũng nói không nên lời. Hắn phải nói càng tuyệt tình càng khó nghe để cho hắn đi,để cho hiểu lầm trong lúc đó giữa bọn họ vĩnh viễn giải trừ không được nhưng mà hắn lại không thể mở miệng.
Hắn tham luyến yêu hắn,độ ấm của hắn, hắn nói không nên lời.“Về sau, đừng gạt ta nữa…” Ôm lấy hắn, Sở Lăng thấp giọng nói,“Ngươi không biết, ta thống khổ nhiều ra sao đâu. Bốn tháng nhưng lại giống như bốn mươi năm, bốn trăm năm…”
“Ta mỗi ngày đều tự nói với chính mình nói phải quên đệ, nhưng mà ta làm không được…”
“Nhìn thấy vết máu trên tuyết, ta thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp, ta tìm không thấy đệ…”
“…”
Hắn vẫn vẫn nói, vẫn vẫn nói, không để cho Vân Tiên có cơ hội mở miệng.
Hắn sợ Vân Tiên hận hắn. Hắn sợ Vân Tiên nói không hề thương hắn…
Dù sao hắn từng đả thương hắn lại là rất sâu. Sâu đến thấm vào trong sương, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau.
Đem tiếng lòng chính mình nói xong, hắn không thể nói thêm, vì thế trầm mặc chờ Vân Tiên tuyên án.
Tim hắn đập rất nhanh, suy nghĩ phức tạp, trong nháy mắt giống vĩnh hằng.
“Lăng…” Ngữ khí Vân Tiên thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-vuong-gia-ba-dao/1308242/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.