Ba ngày sau, Thịnh Lật đã có thể rời giường, sinh hoạt đơn giản cũng đã có thể tự lo liệu. Trong lòng y hiểu bản thân chỉ là lễ vật mà Tề Công tặng cho Thác Bạt Hoàn Thành, không hiểu tại sao nghĩ đến đây y lại thẹn thùng.
Bầu trời mờ mịt không biết từ lúc nào đã đổ mưa lất phất. Từ ngày Thác Bạt Hoàn Thành rời đi, quân doanh lại không quen thân cùng ai nên y rất ít ra ngoài đi dạo.
Thịnh Lật vén lên rèm lều vải nhìn ra bên ngoài, ngày lễ tháng ba, từ xa nhìn lại đồng cỏ xanh mơn mởn như một tấm thảm, đội quân chỉ còn mỗi trung đội ở lại canh giữ cho nên bên ngoài đặc biệt yên tĩnh. Rơi vào trong mắt Thịnh Lật lại thêm mấy phần tình thơ ý hoạ.
Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh cười đùa để Thịnh Lật nghe trong lòng rất không thoải mái, không thoải mái chủ yếu vì thanh âm này thuộc về nam sủng và tướng quân bọn họ trêu đùa lẫn nhau.Khoác lên người một áo choàng trắng, mái tóc dài đơn giản búi lên dùng trâm ngọc cố định, bởi vì lớn lên thanh tú nên ăn mặc đơn giản đã có mấy phần động lòng người của nữ nhân.
Quay trở lại doanh trướng, Thịnh Lật vịn bàn dài chậm rãi ngồi xuống. Mấy ngày qua viên trân châu còn trong thân thể khiến y rất khổ sở, dù sao nó cũng là ngoại vật cho nên chỉ cần động nhẹ thôi đã ngứa ngáy khó nhịn. Rất nhiều lần y định lấy nó ra nhưng nghĩ đến lời Thác Bạt Hoàn Thành trước khi đi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-tuong-quan/202935/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.