Thấm thoát tiểu Thanh đã được bảy tuổi. Ngày nào đó đi ra ngoài chơi đến khuya khoắt vẫn chưa về làm Thịnh Lật gấp đến độ tim nhảy loạn xạ. Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ? Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng: “Phụ, Phụ ~~ con đã về!”
Trái tim Thịnh Lật cũng dần thả lỏng, chẳng qua nhìn bên cạnh có một đứa bé trai cỡ Thanh Bình, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nơi này thế ngoại đào viên sao có kẻ khác xuất hiện. Cách đó không xa lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của hai nam tử: “Cao Quan, ngươi đi chậm một chút!” Đang nói chuyện, hai nam tử này cũng đã chạy đến.
Thịnh Lật cảm thấy bọn họ nhìn rất quen mắt, bọn họ cũng cảm thấy Thịnh Lật nhìn rất quen mắt. “A, ta nhớ ra rồi, huynh là chủ quán tại tửu quán thôn đào viên!”
“Đúng vậy, còn cậu là? A, cậu chính là nam nhân mặc nữ trang trước kia......” Rất nhanh chủ quán cũng nhận ra Thịnh Lật cùng Thác Bạt Hoàn Thành.
Thì ra bên ngoài xảy ra chiến tranh loạn lạc dân chúng lầm than, tửu *** hai người bọn họ cũng bị phát hiện, cho nên một nhà ba người đành phải ẩn cư trong núi. Hôm nay đang trên núi đốn củi đột nhiên nhìn thấy một đứa bé trai chơi đùa ở bờ sông, ông cũng cảm thấy rất kỳ quái nơi này tại sao có thể có người cho nên mang theo nhi tử cùng Thanh Bình chạy tới chỗ này.
“Nguyên lai là vậy ~”
Từ nay về sau, hai nhà thành hàng xóm, nhiều người dần dần càng thêm náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-tuong-quan/1308067/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.