Chương trước
Chương sau
P.S: Trong tuần sau sẽ hoàn bộ này luôn nhé ^0^
Sau trận mây mưa kịch liệt, hai người mồ hôi đầm đìa nằm trên giường nghỉ ngơi, Thịnh Lật xụi lơ trong mảnh lầy lội, cả người như bị rút hết khí lực, mệt mỏi nhắm mắt để mặc Thác Bạt Hoàn Thành ôm vào trong ngực. Thác Bạt Hoàn Thành ngửa đầu nhìn góc giường, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Đêm qua Lý Mục gửi đến một phong mật thư, đa phần nói về tình trạng hiện tại trong quân doanh, một số việc cần bàn bạc cùng chủ công. Nhưng chỉ cần đọc chéo sẽ thấy được bốn chữ—— mọi sự cẩn thận. Thác Bạt Hoàn Thành nghĩ suốt một đêm vẫn không nghĩ ra bản thân gặp gì bất trắc.
Thác Bạt Hoàn Thành cúi đầu nhìn Thịnh Lật đã ngủ thiếp đi, trong lòng bỗng thấp thỏm không yên, vươn tay vén lên một sợi tóc đưa lên mũi ngửi, mùi vị thơm mát dễ chịu. Nếu đúng như lời Lý Mục, khiến hắn lo lắng nhất hẳn là tiểu sủng vật trong ngực này.
+++++
Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm, khí trời tình lãng, Thịnh Lật ở phía sau vườn hoa tâm đình vui vẻ đọc sách viết chữ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, mây bay vạn dặm. Cuộc sống hạnh phúc thế này khiến con người ta cảm thấy thật thỏa mãn.
Thịnh Lật ngồi trên đá phiến, dùng bút lông chưa chấm qua mực nước mô phỏng theo cách Thác Bạc Hoàn Thành sao chép binh thư. Chữ của hắn vừa cứng cáp lại có lực rồi lại uyển chuyển muốn mô phỏng thật sự rất khó, thế nên đến bây giờ Thịnh Lật vẫn chưa dám chân chính viết.
“Chỗ này cần dùng lực kéo vút lên!” Thanh âm ngập tràn từ tính vang lên sau lưng Thịnh Lật, chưa nói dứt lời Thác Bạt Hoàn Thành đã vòng tay từ phía sau Thịnh Lật vòng ra trước cầm lấy tay phải chấm xuống mực nước, dạy Thịnh Lật viết chữ trên thẻ trúc.
Không trung vờn đến một luồng gió thổi tan đám mây bồng bềnh, cây tử đằng tâm tình thư sướng tỏa ra hương thơm thấm tận ruột gan. Thịnh Lật mặc tố bào bằng gấm, mặc dù chưa tới hai mươi tuổi đã được Thác Bạt Hoàn Thành xem như người trưởng thành cho phép buộc lên phát quan.
“Có muốn lễ vật hay không?” Thác Bạt Hoàn Thành hỏi.
“Tự dưng sao lại tặng ta lễ vật?” Thịnh Lật hiếu kỳ hỏi.
“Nói mau, bằng không lát nửa ta thay đổi chủ ý không muốn tặng quà cho ngươi nửa, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!” Thác Bạt Hoàn Thành cúi xuống ngửi mùi hương thơm ngát trên người Thịnh Lật.
“Có phải ta muốn sao trên ngời ngài cũng hái cho ta?” Thịnh Lật chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Dù ngươi có muốn mặt trăng trên trời ta cũng hái xuống cho ngươi.” Khẩu khí hết sức ngọt ngào khiến Thịnh Lật cảm thấy bản thân hạnh phúc, thật ra chỉ cần có huynh bên cạnh đã là món quà lớn nhất.
“Tốt lắm, vậy ta muốn mặt trời ở tít trên cao! Ha ha!” Thịnh Lật vui vẻ nói ra ước muốn của mình.
“Được!”
Bàn tay Thác Bạt Hoàn Thành rất lớn cũng rất ấm áp như chiếc thuyền phiêu bạc trên biển cả đã lâu rốt cuộc tìm được cảng cập bến. Sau đó trên thẻ xuất hiện bốn chữ lớn cứng cáp có lực lại lại phiêu dật như gió——”Thác Bạt Hoàn Thành”.
“Đây là tên của ta, ngươi phải học nhuần nhuyễn rồi khắc sâu vào lòng. Nhớ kỹ từ ngày ta gặp ngươi đã định kiếp ngày ngươi sống vì bốn chữ này!” Tuy Thác Bạt Hoàn Thành nói năng bá đạo bức ép không cho người khác từ chối nhưng trong lòng Thịnh Lật lại cảm thấy rất ngọt.
“Ngài có tâm sự?” Thịnh Lật do dự một hồi rốt cuộc cũng hỏi ra miệng. Thời điểm Thác Bạt Hoàn Thành viết bốn chữ này dừng lại nhiều lần, dựa theo thói quen dĩ vãng của hắn thì đặt bút liền viết không chần chừ không do dự điều này rất đang lo ngại.
“Đám tặc tại cảnh Nam Hải liên kết cùng Từ quốc muốn tóm thâu tất cả quốc thổ lớn nhỏ, gần đây hắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi thời cơ thích hợp sẽ kết hợp cùng ba mươi vạn đại quân thiết huyết tinh binh trực tiếp công kích các quốc thổ lớn nhỏ Tây Nam, không đến nửa năm sẽ đánh tới nơi này.Trước khi hắn đánh tới chúng phải phòng ngừa chu đáo bóp chết kế hoạch của bọn họ, bởi vậy chủ công đã hạ lệnh phong ta làm Đại tướng quân Trấn Nam, ngay lập tức mang ba mươi lăm vạn binh đến cảnh Nam Hải diệt trừ quân địch!” Thác Bạt Hoàn Thành vừa nói vừa thản nhiên hạ bút.
“Ngay lập tức?Gấp gáp thế ư?” Thịnh Lật đặt bút trong tay xuống, cuộc sống yên tĩnh rốt cuộc bị phá vỡ.
“Để ta đi thu thập hành lý trước, trễ nãi hành trình sẽ không tốt.”
“Hành lý đã phái hạ nhân thu thập xong, ngươi cứ an tâm chờ ta chiến thắng trở về được rồi.” Thác Bạt Hoàn Thành cầm lên thẻ tre vừa viết bốn chữ kia, ánh mắt sắc bén lại mang theo thâm ý khác.
“Cái gì mà chờ ngươi chiến thắng trở về?” Thịnh Lật nóng lòng hỏi.
“Ta đã an bài một ít người ở lại bảo vệ ngươi, có thể yên tâm. Những chuyện vặt vảnh thường ngày ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ là gần đây bên ngoài rối ren ngươi tốt nhất không nên ra khỏi cửa, ở trong phủ an toàn hơn, người bên ngoài cũng không biết ngươi ở đây, nếu có ai hỏi thì......”
Lời Thác Bạt Hoàn Thành vẫn còn chưa nói hết đã bị Thịnh Lật chặn lại.
“Ta muốn đi theo ngài!” Thịnh Lật tâm tình đè nén đồng loạt đỗ vỡ, tức giận nói: “Ngài muốn bỏ lại ta một mình ở chỗ này? Chẳng lẽ ngài quên đã hứa với ta những gì ư? Ngài nói chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ đến chết cũng không đổi. Tất cả đều gạt ta?”
“Ngươi hãy nghe ta nói trước......” Thác Bạt Hoàn Thành không biết phải giải thích từ đâu. Lần này xuất chinh cơ hội chiến thắng trở về không lớn, hơn nữa mấy ngày trước trong mật hàm Lý Mục gửi đến dặn hắn “mọi sự cẩn thận”, bởi vậy Thác Bạt Hoàn Thành không muốn Thịnh Lật theo hắn mạo hiểm.
Trước kia mỗi khi ra trận đều đơn một mình cho nên chưa từng biết sợ hãi là gì nhưng hiện tại không giống lúc trước, hắn tuyệt đối không thể để Thịnh Lật chịu dù chỉ một chút nguy hiểm!
“Khi còn ở quân doanh ngài còn nhớ hay không, lúc đó ta sốt đến hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại trên mái tóc lại xuất hiện một cái tử kết, kết đó là ngài đánh đúng không, ngài đem tóc hai người chúng ta thắt vào nhau ngụ ý “vợ chồng son”, giờ ngài tại sao lại bỏ ta một mình ở lại nơi này? Ta trước kia cũng đã từng ở trong quân doanh, ta không sợ chết, sợ nhất chính là ——” … ngài rời khỏi ta.
Thịnh Lật nắm riết lấy ống tay áo Thác Bạt Hoàn Thành, khẩu khí chất vấn mang theo cầu khẩn, Thịnh Lật chưa từng nghĩ tới có một ngày hai người phải tách ra, hắn muốn bỏ y lại nơi này.
Trong lòng Thác Bạt Hoàn Thành đột nhiên cảm thấy bức bối đè nén đến thở không ra hơi, không được, không thể vì mấy câu đơn giản của Thịnh Lật mà mang y đi mạo hiểm!
“Càn rỡ! Trọng địa quân doanh làm sao có thể để một nam sủng tùy tiện đến đó!” Sau khi Thác Bạt Hoàn Thành dứt lời liền đem thẻ tre trong tay tức giận quăng mạnh xuống đất, phịch một tiếng làm Thịnh Lật ứng phó không kịp!
Nhìn bóng lưng Thác Bạt Hoàn Thành rời đi, y tay chân luống cuống vội vã chạy theo bóng lưng kia. Thế nhưng Thịnh Lật trăm triệu lần không nghĩ tới chính là quân đội của Thác Bạt Hoàn Thành đã sớm chờ đợi ngoài cửa lớn.
Thịnh Lật muốn chạy theo lại bị lính gát cửa ngăn cản, dù có gào thét đến tê tâm liệt phế đổi lấy Thác Bạt Hoàn Thành tuyệt tình không quay đầu lại dù chỉ một lần, nhảy lên ngựa liền rời đi.
Hắn cứ như vậy rời đi không trở lại mà từ sau ngày Thác Bạt Hoàn Thành đi rồi Thịnh Lật trở nên bình tĩnh lạ thường, mỗi ngày đều luyện chữ viết nhuần nhuyễn tám chữ Thác Bạt Hoàn Thành đã dạy đi: “Tình không đổi thay, Thác Bạt Hoàn Thành”.
Không nghĩ tới mấy ngày trước Thác Bạt Hoàn Thành lưu lại mấy chữ lại chính là động lực giúp Thịnh Lật sống sót.
Thác Bạt Hoàn Thành, tuy ngài đã rời đi nhưng ta sẽ ở lại nơi này chờ ngài, bởi vì “Tình không đổi thay”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.