Trong khoảng thời gian Thịnh Lật hôn mê mơ mơ màng màng, trừ quân y thỉnh thoảng đến châm cứu chút xíu tê dại ra lại tiếp tục không cảm giác, cuộc sống hỗn loạn như thế kéo dài suốt ba bốn ngày.
Tảng sáng, Thịnh Lật yếu ớt mở mắt, khởi động thân thể ngồi dậy nhìn hết thảy trước mắt, nơi này rất đơn sơ đương nhiên không phải doanh trướng Thác Bạt Hoàn Thành. Thịnh Lật chợt đưa tay xoa xoa đầu tóc phát hiện có một nơi bị tết lại, ngày hôm qua y đã nằm mộng, trong mộng tóc y bị người nào có kéo căng rồi đánh kết, lúc đó y còn loáng thoáng nghe được cái gì “kết tóc phu thê”.
Thời gian chậm rãi trôi qua đến chạng vạng mới có quân y tới chẩn bệnh, y hỏi thăm ông ta mới biết mấy ngày trước y đại náo pháp trường bị Thác Bạt Hoàn Thành giam lại cấm túc.
Thịnh Lật cười khẽ, thế này cũng tốt, ít nhất y bây giờ vẫn không thể xem như không xảy ra bất cứ việc gì đối mặt hắn. Cuộc sống tẻ nhạt cứ thế trôi qua, mỗi ngày Thịnh Lật đều cùng đống binh thư trên giá sách sống nương tựa lẫn nhau.
Một ngày nọ lại có ngự y đến bắt mạch cho Thịnh Lật, y nghĩ thầm bệnh y sớm đã tốt hơn nửa đã nhiều ngày không cần uống thuốc, tại sao lại đến bắt mạch cho y làm gì.
Sau khi quân y chẩn xong lại lấy trong hòm thuốc ra gói thuốc bổ: “Công tử, lão nô phải đi theo Lý Đô Đốc đến tiền tuyến, những thuốc này...... trong quân lại không có quân y rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-cua-tuong-quan/1308053/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.