Chương trước
Chương sau
Thượng Hàng Du sau đó cũng trở về. Không biết là ba cô đã cho anh ta xem những gì. Nhưng chỉ thấy sau ngày hôm đó, Thượng Hàng Du như bị đả kích lớn. Lớn đến mức sau này cô không còn nhìn thấy anh ta nữa. Cũng không biết anh ta đã đi đâu.

Chỉ nghe nói Hướng Hồng sau đó cũng đã bị bắt vì nhiều tội danh. Con gái của ông ta là Hướng Lam Chi từ một cô tiếu thư giài có bây giờ thành dân thường. Cũng không còn tỏ ra kiêu ngạo được nữa.

Hôm nay cô và Lưu Hinh Nguyệt đi dạo phố không ngờ lại bắt gặp Hướng Lam Chi. Hướng Lam Chi bây giờ không còn mặc trên mình những bộ quần áo sang trọng nữa. Thay vào đó là dáng vẻ thường dân như bao người khác. Rất giản dị. Cô ấy bán cơm ở một vìa hè gần đó. Dáng vẻ bận rộn không hết việc. Nhưng khác với những lần trước không mấy thuận mắt, lần này trên nét mặt cô ấy luôn nở một nụ cười thân thiện chào khách.

Dường như sau biến cố càng làm cho con người ta thay đổi nhiều hơn.

Cô cùng Lưu Hinh Nguyệt định qua đó lại phát hiện Hoàng Đào- từng là nhóm bạn luôn đi theo sau váy Hướng

Lam Chi lúc này đi đến trước cửa sạp Hướng Lam Chi mà băt bé, mỉa mai.

"Ôi trời! Đại tiểu thư sao bây giờ lại sa sút thế này! Ôi! Cái mùi gì đây! Buồn nôn quá! ".

Hướng Lam Chi còn đang vui vẻ bán hàng lại bị Hoàng Đào làm cho bẽ mặt. Cô ấy đưa mắt nhìn Hoàng Đào.

Nhưng không phản bác. Giống như không muốn cãi lại.

Nhưng Lưu Hinh Nguyệt lại nhịn không được tiến đến cãi tay đôi với Hoàng Đào.

" Này! Cô nói người khác mà không xem lại mình đi. Có chỗ nào giống người không? Trước đó khi cô ấy còn là tiểu thư giàu có thì luôn tìm cách nịnh hót. Giờ thì thấy người ta sa sút mới đến sỉ nhục. Đúng là không phải người mà!

".

Có thế nói từ sau khi quen biết cô, cộng thêm việc ở bên Diệp Thế Thanh lâu như vậy đã rèn luyện nên một Lưu Hinh Nguyệt gan dạ chính nghĩa.

Hoàng Đào bị mắng đến không thể bật lại. Cô ta nghẹn họng chỉ biết tức giận mà bỏ đi.

Lúc này cô cũng đi đến, nhìn sang thấy đúng lúc Hướng Lam Chi cũng nhìn mình. Cô ấy hơi gật đầu mỉm cười với cô chào hỏi. Rồi lại quay ra nói với Lưu Hinh Nguyệt.

" Cảm ơn cô!".

"Không có gì! ". Lưu Hinh Nguyệt tươi cười hồn nhiên đáp lại.

Khi Kiều Minh Vy vừa về tới nhà đã không thấy ai hết. Chỉ thấy ở trên bàn xuất hiện hai quyển s màu đỏ. Chủ nhân của hai cuốn sổ hộ khẩu này là cô và Quân Hàn Mặc.



Cùng lúc cô quay đầu lại liền thấy Quân Hàn Mặc tươi cười hớn hở nói.

"Vy Vy! Chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé! ".

Đầu óc cô lúc này hiện ra ba chấm. Vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa rõ tình hình thế nào, Quân Hàn Mặc đã kéo cô đến thẳng cục dân chính.

Đến khi cô kịp định hình lại thì cả hai đã hoàn tất mọi thủ tục. Lúc bước ra với tờ hôn thú trên tay, cô vẫn không thể tin vào mắt mình. Cô thật sự đã đăng kí kết hôn với Quân Hàn Mặc rồi sao? Cô đã thực sự thay đổi được kết cục của mình!

Thấy cô ngơ ngác, Quân Hàn Mặc đến gõ nhẹ vào trán cô mà khẽ thấp giọng.

" Sao vậy? Có phải vợ hạnh phúc quá rồi! ".

Cô ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt biết cười ấy nhìn vào cô. Cô không kìm được kiễng chân ôm cổ anh trao cho anh một nụ hôn.

Quân Hàn Mặc được nước lấn tới, ôm thắt lưng cô mà hôn xuống. Nụ hôn đầy kích thích.

Hai người giữa ban ngày ban mặt không ngại nhưng người ngại lại là người khác.

Có một cặp đôi trẻ cũng đi đến trước cửa cục dân chính. Vừa nhìn thấy hai người âu yếm như vậy cô gái đã không nhịn được nói với chàng trai.

" Họ thật ngọt ngào!".

Nghe thấy có người nói, lúc này Kiều Minh Vy mới biết xấu hổ mà đỏ mặt đẩy nhẹ anh ra. Quân Hàn Mặc luyến tiếc cánh môi đó liền quay ra dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn hai người phá đám.

Kết quả lại phát hiện là hai đứa học sinh cấp ba. Trên tay mỗi đứa là một cuốn sổ hộ khẩu.

Hắn ngạc nhiên một lát, mới chống tay lên hông, làm ra hành động của người lớn đang giáo huấn trẻ nhỏ.

" Hai cái đứa này! Mới có tí tuổi đầu đã bày đặt dẫn nhau tới cục dân chính! ".

Nam sinh kia bị anh giáo huấn một trận thì bĩu môi, bộ dáng ngổ ngáo bất cần cãi lại.

" Tất nhiên rồi! Bọn tôi kết hôn sớm, vẫn còn hơn như chú! Già rồi mới đi kết hôn. Đã vậy còn là trâu già gặm cỏ non!". Vừa nói cậu nhóc đó vừa liếc mắt sang nhìn cô biểu cảm đồng cảm. Thực khiến cho Quân Hàn Mặc tức đến không nói nên lời.

" Thằng nhóc này...nói cái gì vậy hả? ". Quân Hàn Mặc bắt đầu tức giận rồi!



Nữ sinh đi cùng kia dường như thấy được sự phẫn nộ hiện lên trong mắt anh, cô bé kéo nam sinh kia qua nói bằng giọng nhỏ nhẹ chữa cháy.

"Nhìn cái anh này cũng đâu già lắm!".

Quân Hàn Mặc còn đang dương cao mặt gật đầu tự luyến. Kết quả lại bị cô bé kia tạt cho một gáo nước lạnh.

" Chỉ là chú ấy so với chị gái trẻ đẹp này hơi già một chút thôi! ".

"Mấy cái đứa này!...".

Thấy Quân Hàn Mặc gào lên. Hai đứa trẻ đều sợ chạy té khói nắm tay nhau vào cục dân chính. Kết quả chưa quá ba giây liền bị đuổi ra.

"Vậy là chúng ta chưa đủ tuổi sao?". Cô bé ngây thơ hỏi.

Nam sinh lại dịu dàng xoa đầu cô bạn đó mà ôn nhu nói: " Không sao! Đợi chúng ta đủ tuổi rồi lại đến ".

" Um!". C6 be vui ve gat dau.

Đợi sau khi hai đứa nhóc đó dắt tay nhau rời đi. Lúc này đầu Quân Hàn Mặc đã xông khói cả lên. Hắn quay đầu nhìn lại. Phát hiện cô vậy mà đang cười trộm hắn.

" Buồn cười lắm hả? Cái đám nhóc đó thật là chẳng có mắt nhìn. Anh chỉ lớn hơn vợ có mấy tuổi. Vậy mà bọn nó lại gọi anh bằng chú! Thật là! ".

Cô nhìn thấy anh trong dáng vẻ bực bội như vậy, không khỏi muốn chọc ghẹo anh một chút.

"Thì...em thấy chúng nói đúng mà! Ngài Quân trâu già gặm cỏ non của em! ".

Cô nói xong liền chạy đi trước. Vẫn là nên chuồn trước thì hơn.

Quân Hàn Mặc quả đúng như dự đoán bị cô chọc tức mà đuổi theo.

"Em đứng lại đó! Gọi anh là gì hả? ".

….

HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.