Hạ Nam Châu hơi nheo mắt lại, trong lòng đã dâng lên một trận bực bội.
Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng như thường lệ: "Kỳ tiểu thư đến đây có chuyện gì?"
Kỳ Lạc Tuyết nghe thấy cách xưng hô của hắn, sắc mặt liền thay đổi.
Cho nên, viên đạn kia của nàng, quả thật đã phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp giữa bọn họ, không thể quay lại được nữa!
Nàng mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười.
Nhưng trong nụ cười, lại chỉ có sự lưu luyến và không nỡ, giống như ánh mắt của hắn nhìn nàng ngày hôm đó bị nàng b.ắ.n trọng thương vậy.
"Không có chuyện gì." Nàng cố gắng hết sức khống chế để giọng nói không run rẩy, mà trong một năm ở bên hắn, nàng dường như cũng đã học được cách diễn xuất, hơn nữa còn rất giỏi -
"Ta chỉ là đến xem, đại soái có bình an vô sự hay không."
"Bình an vô sự." Giọng điệu Hạ Nam Châu lạnh nhạt: "Cho nên Kỳ tiểu thư có thể rời đi rồi."
Hắn không biết, tại sao rõ ràng là lúc nhìn thấy bức tranh kia, rất muốn biết họa sĩ là ai, khi nào vẽ hắn, nhưng khi thật sự gặp được người thật, trong lòng Hạ Nam Châu lại chỉ có sự bài xích.
Tiềm thức hắn đang nói với hắn, đừng gặp nàng.
"Được." Kỳ Lạc Tuyết mỉm cười với Hạ Nam Châu, nàng khom người, dùng lễ nghi thời xưa hành lễ với hắn, giọng nói như chim sơn ca hót trong thung lũng: "Chúc đại soái vạn sự như ý, trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-son-nam-ay-tuyet-roi-day/3599665/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.