Đêm đó, Hạ Nam Châu ngủ lại tiểu viện của Kỳ Lạc Tuyết, không hề rời đi.
Hồng mai bên ngoài nở rồi lại tàn, rụng đầy đất hương thơm, Hạ Nam Châu không hề gặp Giang Linh Sương một lần nào.
Người hầu truyền tai nhau, nói đốc quân Hải Thành nghe nói con gái bị ủy khuất, cũng từng gọi điện thoại tới, nhưng Hạ Nam Châu hiện giờ đã khác xưa, làm sao có thể để lão nhạc phụ này vào mắt?
Chuyện này cứ thế trôi qua, không còn ai nhắc đến nữa.
Mà hiện giờ chỉ cần rảnh rỗi, Hạ Nam Châu liền sẽ ở Hồng Mai Viện này, dạy Kỳ Lạc Tuyết viết chữ và học tiếng Tây.
Chữ viết của nàng ngày càng thanh tú, tiếng Tây cũng có thể miễn cưỡng nói được vài câu.
Hắn ở bên cạnh xử lý quân vụ, nàng liền ở bên cạnh pha trà cho hắn.
Hắn mệt mỏi, nàng liền giúp hắn xoa bóp.
Băng tuyết tan chảy, Bắc Thành đón chào mùa xuân.
Hạ Nam Châu một lần nữa dẫn quân Nam chinh, trận chiến này đánh suốt nửa năm, Nam Bắc thống nhất hoàn toàn đã thành định cục.
Lúc Hạ Nam Châu khải hoàn trở về, có thể nói là cả nước đều đến chúc mừng.
Nhưng hắn lại nắm tay Kỳ Lạc Tuyết, muốn thực hiện lời hứa năm đó cưới nàng.
Hiện giờ, Kỳ Lạc Tuyết đứng bên cạnh hắn, không còn ai dám nói nửa lời!
Ngày cưới đã được định, nhưng Kỳ Lạc Tuyết lại không muốn tổ chức hôn lễ kiểu Tây, mà lại thích mười dặm hồng trang.
Trước gương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-son-nam-ay-tuyet-roi-day/3599656/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.