Chương trước
Chương sau
Edit: Xiaoxi Gua

Lúc Chung Khởi học lớp 8 từng có một bạn học nữ có tính cách kỳ lạ, bạn nam mà bạn học đó thích lại đi thích Chung Khởi, cô ta biết liền năm lần bảy lượt kiếm chuyện với Chung Khởi ở trước mặt toàn lớp, không phải cố ý đụng rơi hộp cơm trưa của Chung Khởi, chính là lúc học thể dục cố gắng ngáng chân Chung Khởi, Chung Khởi nghĩ đến hình tượng một học sinh ngoan hiền mà mình cất công xây dựng từ trước đến nay không thể sụp đổ vì một kẻ ngốc, nhưng là quá tam ba bận, ngu ngốc quá ngu ngốc, cô nên cho cô ta một chút bài học nhớ đời.

Thế là một ngày sau khi tan học, Chung Khởi kéo cô ta nhốt trong phòng ma nổi tiếng trong trường học —— một gian phòng học bị vứt bỏ rồi khóa cửa lại, ngồi tại cửa ra vào mở cho cô ta nghe những bài nhạc kinh dị, nghe cô ta khóc ròng rã ba giờ, đợi thêm một chút mới mở cửa ra.

Đáng tiếc là cô ta chỉ ngừng kiếm chuyện với cô nửa tháng, vết sẹo lành thì cũng quên mất đau, ba ngày hai hôm thì làm chuyện mờ ám, sau khi động tay động chân, đụng trúng cô lại nói là do mình không cẩn thận.

Chung Khởi cười nhạo, có thể động tay động chân thì không nên cãi nhau làm gì.

Cô ngăn cô ta ở trong ngõ nhỏ đánh cho một trận, đánh tới cô ta nhìn cô mang theo ý sợ hãi mới dừng tay, từ nay về sau cô ta không dám trêu chọc cô nữa, thậm chí hận không thể tránh cô thật xa.

Chung Khởi rất hài lòng, bởi vì dáng dấp cô thật sự là rất dễ bắt nạt, từ nhỏ đã được người trong nhà đưa đi học nhu thuật*, nhìn tay chân lèo khèo kỳ thật rất có sức lực, nhưng không ai biết chuyện này, trong lòng mọi người cô vĩnh viễn là một bạn nữ bình thường dịu dàng, rất dễ nói chuyện, như vậy cũng tốt, nếu không rất phiền phức.

*Nhu thuật: một loại võ dùng để phòng ngự của Nhật Bản

Nhưng Bạch Lục Châu thành ngoài ý muốn duy nhất.

Về sau Chung Khởi nghĩ, cô cùng Bạch Lục Châu thật giống là hai mặt của một chiếc gương. Có chút buồn cười, Bạch Lục Châu dùng cách lạnh lùng ngụy trang mình, trên thực tế đơn thuần giống một mảnh lông vũ. Mà mình thì sao, khoác vào một vẻ mềm yếu để che dấu sự lạnh lùng bên trong.

Có chút thú vị.

Thừa dịp toàn lớp trợn mắt hốc mồm, Chung Khởi lôi kéo Bạch Lục Châu đi tầng trên cùng, cô nắm tay Bạch Lục Châu, có thể cảm giác được từ bàn tay cậu truyền tới sự ấm áp, không cần nhìn cậu, Chung Khởi cũng biết bây giờ lỗ tai cậu tất nhiên đỏ thấu.

Thật đáng yêu.

Tầng cao nhất vô cùng trống trải, bên trong góc chất đống những cái ghế cũ, ngẩng đầu chính là trời xanh, bây giờ không khí lạnh chưa tan hết, còn hơi chút lạnh, gió buổi sáng thổi qua mép váy đồng phục của Chung Khởi, Bạch Lục Châu có thể trông thấy một làn da trắng muốt mịn màng, mê người cực kỳ.

Hai tay Chung Khởi ôm ngực, đứng đối mặt với Bạch Lục Châu, lười nhác ngụy trang, cứ như vậy nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lục Châu, màu nâu nhạt, giống như đôi mắt của Tiểu Bạch.

“Cậu thích mình.” Chung Khởi mở miệng, nói một câu khẳng định.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trông thấy lỗ tai Bạch Lục Châu gần như sắp đỏ thấu, nhất là vành tai, đỏ muốn nhỏ ra máu, Chung Khởi nhìn cảm thấy ngứa tay, thật muốn đến xoa bóp, lại cắn một cái.


Tay phải Bạch Lục Châu có chút run, cậu cố gắng nắm chặt tay, hi vọng mình tỉnh táo lại, cậu thật không dám nhìn vào mắt Chung Khởi, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi môi khẽ mở khẽ khép của cô, đỏ tươi mềm mịn.

Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên trả lời như thế nào, đến nỗi gật đầu cũng làm không được.

Chung Khởi cảm thấy rất vui vẻ, Bạch Lục Châu người này thực sự ngây thơ đáng yêu vô cùng, cô cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười kia dường như có thể tiến vào trong ngũ tạng lục phủ Bạch Lục Châu.

Chung Khởi đi về phía trước từng bước nhỏ, Bạch Lục Châu lại dường như rất kinh ngạc, khống chế không nổi liền lui về sau, Chung Khởi lại bước thêm, cậu lại tiếp tục lui, gạch ở tầng cao nhất lâu năm không được tu sửa, có chỗ vểnh lên lên, Bạch Lục Châu suýt nữa ngã sấp xuống, Chung Khởi một phát bắt được một góc áo sơmi của cậu.

Một đoạn eo của Bạch Lục Châu lộ ra.

Dưới chiếc áo sơ mi trắng, làn da phần eo của thiếu niên thân trắng đến nỗi có thể phát sáng, thon gầy nhưng rắn chắc, cơ bụng rất nhỏ, là đường cong Chung Khởi thích nhất, yêu nhất, trong lúc nhất thời cô nhìn mê mẩn, nhịn không được đưa tay qua sờ.

Tay cô có chút lạnh, phần eo của nam sinh lại ấm áp, lạnh nóng giao tiếp, xúc cảm lại thoải mái kinh người, hai người lại đồng thời than thở một tiếng.

Bạch Lục Châu lấy lại tinh thần trước, trên mặt cậu sớm đã ửng đỏ, sóng nước trong mắt như lấp lánh, bối rối luống cuống, cậu lại lui về phía sau một bước, cái mông cao vút lại vừa vặn đụng phải một góc cái bàn.

Chung Khởi đã bức cậu đến góc tường, cậu nửa ngồi trên bàn, không đường thối lui.

“Chạy cái gì?” Chung Khởi khẽ nhíu mày, đứng ở trước người cậu, tay phải áp vào gương mặt Bạch Lục Châu, cưỡng chế cậu ngẩng đầu nhìn cô, Bạch Lục Châu chỉ nhìn cô một cái thật nhanh, lại bắt đầu tránh né.

“Không thích mình sao?” Cô giở trò xấu, cố ý hỏi cậu.

“Không phải!” Bạch Lục Châu nhanh chóng lắc đầu, thân thể vĩnh viễn thành thật hơn miệng cậu, cậu nói: “Thích, tôi thích cậu.” Giọng điệu kiên định, giọng nói lại run rẩy.

Chung Khởi hài lòng cười, cô xích lại gần nhìn Bạch Lục Châu, tay cũng không an phận, đi sờ vành tai Bạch Lục Châu, cảm nhận được Bạch Lục Châu run nhẹ lên, cô đã sớm muốn làm như vậy.

“Thích mình hả.” Cô nói: “Vậy cậu muốn hôn mình sao.” Cô vẫn đang nghịch vành tai của cậu.

Bạch Lục Châu kinh ngạc mở to hai mắt, nét mặt của cậu rất ít thay đổi, vẫn luôn là dáng vẻ lạnh như băng, cho dù là mới vừa nói thích, đôi mắt nóng bỏng, nhưng biểu cảm cũng không thay đổi, nhưng bây giờ, dáng vẻ cậu kinh ngạc, thật sự là vô cùng đáng yêu.

“Muốn sao?” Chung Khởi lại hỏi một lần nữa, dẫn dụ, có chút kiễng chân, đôi môi tới gần tai trái cậu, lúc nói chuyện, cánh môi chạm đến vành tai, khiến cho Bạch Lục Châu lại là run rẩy.

Cậu nói: “Muốn.”

Làm sao không muốn chứ, cô nhẹ nhàng đụng cậu một chút, cậu liền kích động không biết làm sao, nếu như cô còn nguyện ý hôn cậu, cậu nguyện ý lấy chính mình đi đổi.

Cô giống như là ma tuý của cậu, cậu nghiện, cậu không cách nào đào thoát ra được, cậu cam nguyện bị đắm chìm trong đó.

Chung Khởi cong khóe môi, cô nhẹ nhàng hôn vào vành tai của cậu, hô hấp ấm áp nhanh xuyên qua màng nhĩ của Bạch Lục Châu, tiến vào đầu óc của cậu, trong lúc nhất thời Bạch Lục Châu không biết mình đang ở đâu.

“Ngoan như vậy, thưởng cho cậu trước.” Môi Chung Khởi đã rời vành tai Bạch Lục Châu, cô vuốt ve đỉnh đầu Bạch Lục Châu giống như là đang vuốt ve chú mèo vậy, xoa xoa: “Lần sau, hôn chỗ này của cậu, có được hay không?” Cô nhìn môi Bạch Lục Châu.

“Được.” Bạch Lục Châu có chút mơ màng, chỉ là muốn lấy lòng Chung Khởi.

Chung Khởi lần nữa thán phục cậu ngây thơ.

Lúc tiếng chuông vang lên, Bạch Lục Châu mới có hơi hoàn hồn.

“Đi thôi, đi học.” Chung Khởi nói với Bạch Lục Châu.

Hai người một trước một sau đi đến phòng học, Chung Khởi đi ở phía trước, Bạch Lục Châu nhắm mắt theo đuôi ở sau lưng cô, chỗ ngồi hai người có chút xa, Bạch Lục Châu đi theo Chung Khởi đến chỗ ngồi của cô, cho đến khi Chung Khởi ngồi xuống, cậu lấy sữa trên bàn của cô đi, nói lạnh, đừng uống.

Sau đó mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Biểu cảm của các bạn trong lớp có thể nói đặc sắc, Phương Nghê làm sách rơi phát ra một tiếng vang thật lớn, con mắt nhìn Chung Khởi như đang bốc hỏa.

Tạ Đan giật mình sửng sốt hồi lâu, há to mồm, thán: “Quòa!”

Chung Khởi cười, đưa tay đè hai tay của cô bạn mình xuống, nói: “Làm gì?”

“Làm gì?” Tạ Đan cảm thán nói: “Vỗ tay cho hai người! Ngay trước mặt toàn lớp mà lôi kéo Bạch Lục Châu ra ngoài lâu như vậy, ai cho cậu dũng khí? Lương Tĩnh Như sao?”

Nói xong, liền hát lên: “Chúng ta đều cần dũng khí, để đối mặt với những lời nói lung tung vô căn cứ, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của cậu~ “

Còn chưa có hát xong, liền bị Chung Khởi nhét một viên kẹo trong miệng: “Đừng có đùa, về sau sẽ kể tỉ mỉ cho cậu, lão sư thái sắp tới rồi.”

Một buổi sáng cứ như vậy đi qua, trong lúc đó mỗi khi tan học Bạch Lục Châu lại muốn đi tìm Chung Khởi, nhưng Chung Khởi đưa lưng về phía cậu không biết đang nói gì với bạn cùng bàn, một ánh mắt cũng không có thưởng cho cậu.

Bạch Lục Châu có chút không dám đi tìm cô, cậu sợ Chung Khởi cảm thấy cậu phiền.

Thật vất vả nhẫn nhịn đến cơm trưa, Bạch Lục Châu đứng ở bên cạnh bàn Chung Khởi, nói: “Cùng nhau ăn cơm có được không?”

Chung Khởi cười với cậu cười, nói: “Mình và Tạ Đan hẹn nhau hôm nay đi ăn mì hoành thánh.” Đây chính là cự tuyệt.

Bạch Lục Châu nhíu mày, nhưng vẫn là biểu cảm lạnh lùng như cũ: “Tạ Đan là ai?”

Tạ Đan đứng ở một bên, yếu ớt nhấc tay, nói: “Là mình.”

Bạch Lục Châu nghe vậy xoay người rời đi, trong lớp những bạn học còn chưa đi nhao nhao nhường đường, sắc mặt của cậu nhìn thật không tốt.

Bạch Lục Châu xác thực có một chút tức giận, vì sao Chung Khởi thích ở cùng với Tạ Đan như vậy? Cùng nhau cười cười nói nói cho tới trưa còn chưa đủ?

“Cậu ấy đang tức giận sao?” Tạ Đan ngượng ngùng hỏi.

“Không biết.” Chung Khởi nhún vai.

“Này nha! Bạch Lục Châu nóng giận cũng đẹp như thế!” Tạ Đan đảo mắt lại mặt mày hớn hở, Chung Khởi cũng là thích tính cách ngốc ngốc như cô ấy.

Lúc ăn cơm hai người còn nói về Phương Nghê, Tạ Đan bảo cô cẩn thận một chút, nhân phẩm của Phương Nghê có vấn đề, khả năng sẽ âm thầm chơi xỏ cô.

Chung Khởi gắp một viên hoành thánh nhân tôm bỏ vào trong miệng, nói: “Cô ta không ngốc đến mức vậy đâu.”

“Nói thế nào?”

“Như thế nào đi nữa, cô ta cũng nên kiêng kị Bạch Lục Châu nha.” Chung Khởi nghĩ vậy, nam sinh mặt lạnh kia vẫn có thể hù dọa những người này.

“Cũng đúng.” Tạ Đan nói.

Thế nhưng là hai người đều đoán sai, Phương Nghê ngốc thật.

Ăn cơm trưa xong, trên đường trở về phòng học, hai người lại đụng phải Phương Nghê, mang theo mười nữ sinh hung thần ác khí.

Tình huống kia, Chung Khởi cảm thấy buồn cười cực kỳ.

“Tiểu tiện nhân, có dám theo tao đi một chuyến không?” Phương Nghê hung tợn nói.

Chung Khởi nghe từ này, cảm thấy càng buồn cười hơn, cảm thấy đám người đối diện này xem phim truyền hình nhiều quá rồi, nhưng trên mặt cô không thể hiện ra, nói với Tạ Đan đứng bên cạnh có chút choáng váng: “Tạ Đan, cậu trở về phòng học đi trước đi.”

Tạ Đan mở to hai mắt, có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: “Không được, mình không thể mặc kệ cậu, nếu như vậy mình sẽ thành thứ gì chứ!”

Chung Khởi nghe vậy cười cười, trong lòng không phải không cảm động, nhỏ giọng nói với cô: “Được chứ, cùng đi, mình sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện.”

“Rốt cuộc có đi hay không! Chẳng lẽ mày sợ hả!” Phương Nghê có chút gấp gáp.

“Đi.” Chung Khởi giả bộ như có chút sợ hãi, nói: “Địa điểm tôi định.”

Phương Nghê mắng: “Ngu ngốc, ai biết mày dẫn bọn tao đi chỗ nào!”

Chung Khởi nói: “Tầng cao nhất, nơi đó thanh tĩnh, không ai, chẳng lẽ cậu không dám đi.”

Phương Nghê bị khích tướng, chế giễu nói: “Làm sao không dám! Không có ai là tốt nhất.” Trong nội tâm cô ta hận không được, hận không thể lập tức đánh Chung Khởi mặt mũi bầm dập hủy dung, nhìn cô còn có thể câu dẫn Bạch Lục Châu được hay không.

Một đoàn người đến tầng cao nhất.

Chung Khởi cùng Tạ Đan đi ở phía trước, đẩy cửa gỗ cũ nát của tầng cao nhất ra, phát ra tiếng vang kẹt kẹt, giữa trưa ánh nắng nóng bức đập vào mặt, tất cả mọi người có chút nheo mắt.

Mơ mơ hồ hồ, trông thấy có một nam sinh đưa lưng về phía các cô, bóng lưng thẳng tắp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.