*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa mới vào phòng, Lăng Mông đã bị Đan Trúc đè lên cửa, những nụ hôn vụn vặt khi nãy được tiếp tục, dần dần trở thành gặm cắn. Buộc phải tách ra khi đi từ đại sảnh nhà nghỉ đến khi ra khỏi thang máy, cả hai nhẫn nhịn nãy giờ đến mức ngứa ngáy hết cả người.
Dù cổ đang bị người ta cắn mút nhưng Lăng Mông vẫn có thể phân tâm lo lắng về cái nhà nghỉ.
– Anh nhìn phía trần nhà hướng mười một giờ kìa, có phải là camera không?
– Cái đó là vòi chữa cháy. – Đan Trúc tranh thủ liếc một cái.
– Thế phía trên TV ở hướng ba giờ…
Đan Trúc không khách khí chặn miệng cậu lại, thưởng thức một lát mới buông ra:
– Đó là máy nhận tín hiệu tia hồng ngoại, dân cuồng Tinh Hà đừng lo nữa có được không?
– Hơ hơ… – Biết mình tái phát bệnh cũ, Lăng Mông giả vờ ngây ngốc.
Hai người tựa trán vào nhau, Đan Trúc thuận tay gỡ cúc áo sơ mi của Lăng Mông. Cậu không biết loại thời điểm này phải nhìn anh như thế nào bèn cố ý cúi đầu ngắm tay anh.
Lăng Mông nhớ tới một topic khá hot mấy ngày trước trên weibo có tiêu đề “Đặc tả những đôi tay đẹp của tuyển thủ chuyên nghiệp/streamer Truyền thuyết Tinh Hà”. Trong chín bức hình bị một đám con gái điên cuồng liếm liếm liếm, chỉ cần liếc mắt một cái là cậu có thể nhận ra tay của Đan Trúc ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sinh-may-anh-choi-game-that-loi-hai/585941/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.