Đan Trúc lại mang bữa sáng đến như thường lệ, không ngờ giường của Lăng Mông lại trống trơn. Anh có chút bất ngờ, sáng nay Lăng Mông không có tiết, đúng ra sẽ không dậy sớm như vậy mới đúng.
– Mông Mông hả? Anh đến sân thể dục tìm nó đi, nó đang chạy bộ đó.
– Chạy bộ? – Đúng là chuyện lạ Trung Quốc, trạch nam mà lại chạy bộ buổi sáng?
– Không phải sắp đến đại hội thể dục thể thao rồi hả? Nó đang luyện tập đó.
– Không ngờ Mông Mông cũng tham gia đại hội thể thao đó, hạng mục nào?
– Chạy 5000m.
Đan Trúc: (0_0)
Thấy biểu tình không thể tin được của Đan Trúc, bạn cùng phòng cười ha hả:
– Hồi còn học năm nhất, lúc cả lớp tui nghe xong câu này cũng có phản ứng giống y chang anh á. Anh đi tìm nó đi, có khi bây giờ chạy xong rồi đó.
Sáng sớm, người trên sân thể dục cũng không nhiều lắm, nguyên cây quần áo thể thao màu vàng nhạt của Lăng Mông vẫn khá là bắt mắt. Từ đằng xa, Đan Trúc đã nhìn thấy bóng dáng cậu, dưới tác động đối lập của đường băng rộng lớn, trông cậu lại càng bé nhỏ. Rất khó tưởng tượng một Lăng Mông như vậy thế mà lại tham gia chạy cự li dài 5000m – hạng mục mà đa số sinh viên tham gia đại hội thể dục thể thao đều kính sợ không dám lại gần.
Lăng Mông đang chạy chậm lại để ôm cua, Đan Trúc vô thức lùi lại, trốn vào sau gốc cây.
Lăng Mông không có phát hiện ra Đan Trúc, trực tiếp chạy qua chỗ đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sinh-may-anh-choi-game-that-loi-hai/585922/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.