Level của Đan Trúc gần như không dừng lại lâu ở cấp Kim cương nên dĩ nhiên sẽ mất đi cơ hội chạm mặt với Lemon. Danh hiệu Chanh baba lúc này đã hắc hồng* khắp đại giang nam bắc, chỉ là Đan Trúc không ngờ rằng lúc mình nghe đến cái tên này một lần nữa lại là ở căn tin 2 của trường đại học. 
*hắc hồng: nổi tiếng bằng tai tiếng lẫn danh tiếng 
– Ê, nghe thiên hạ đồn cái tên luôn tự xưng là Chanh baba trong game học cùng trường với tụi mình, còn cùng khoa với mày nữa, có thiệt hông zị? 
– Đương nhiên là thật, nó còn là bạn cùng phòng của tao nữa. 
– Đờ mờ, không thể nào?! 
Đan Trúc tò mò đưa mắt nhìn qua, bàn bên cạnh là mấy nam sinh lạ mặt đang tám chuyện tưng bừng. 
– Lừa mày làm gì, tao kéo nó vào hố chứ ai, tao còn tận mắt chứng kiến lúc nó tạo nick nữa mà. 
– Ha ha méo tin được! Tao mà lại là bạn học của Chanh baba trong truyền thuyết? 
– Quào, đúng là không ngờ! – Bạn học ngồi đối diện Đan Trúc cũng nghe được bàn bên cạnh nói chuyện, còn thấp giọng trao đổi với Đan Trúc – Nhìn bộ dạng bố thiên hạ của người nào đó trong game, tao còn tưởng là du côn các đảng đó. 
– Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. – Đan Trúc nhắc nhở. 
– Thế thì phải có mặt để nhìn trước đã chứ? – Bạn học không phục. 
Bàn bên cạnh giống như tâm linh tương thông với bên này: 
– Thế ngoài đời cậu ta trông thế nào? Có kiêu ngạo như trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sinh-may-anh-choi-game-that-loi-hai/585891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.